21 Liễu Thiên Yên lạnh lùng nhìn nữ tử mặc cung trang phi vị đang vịn tay một cung nữ đi vào trong phòng ngủ của mình.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Liễu Thiên Yên lên tiếng, nhìn nữ nhân ở trước mặt mỉm cười ngồi xuống án kỉ bên cạnh.
22 Gió thổi qua thấm đấm hơi lạnh, cung nhân trong Huyết Phượng cung qua lại đều có chút khẩn trương, bởi vì vị Trưởng công chúa trong tuyền thuyết kia ghé sang cung của chủ tử các nàng, không biết lại có chuyện gì sắp phát sinh đây.
23 Thời điểm Cung La Y cùng Mạn Châu đến trước đại môn Ngọc Uyển các, Mạn Châu liền thấy long liễn của Cung Lệ Hoa đỗ một bên, bên cạnh cũng không ít kiệu lớn kiệu nhỏ của các phi tần khác, nghe được tiếng khóc ẩn ẩn hiện hiện truyền ra từ bên trong nội điện, Mạn Châu chỉ đơn giản nhíu mi một chút.
24 Mạn Châu đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, được mài giũa hoa văn vô cùng tinh xảo, không nhịn được nhìn bóng người phản chiếu trong gương chằm chằm.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô nương, hay nói đúng hơn là một tiểu cô nương, dáng người gầy nhỏ, cơ thể còn chưa trổ mã hoàn toàn, khoác trên người một thân cung trang đỏ thẫm.
25 Ánh mắt Mạn Châu lạnh lùng đảo qua bóng đen kia, không nghĩ người này cảnh giác như vậy! Nàng bất quá sơ ý làm rơi xuống bụi bẩn, hắn nháy mắt đã phát giác.
26 “A Lệ, A lệ…. Đừng rời ta…. Đừng rời đi!. . . ” Âm thanh mê sảng của nữ nhân ẩn ẩn truyền đến, ánh mắt hẹp dài không tự nhiên nhìn qua nữ nhân trên giường, Cung Lệ Hoa lúc này mới lật một tờ tấu chương trên tiểu tháp trước mặt.
27 Hiện tại cách hoàng cung trăm dặm về phía phía Đông, trên đỉnh núi Phàn Cơ có một bóng hồng như ma quỷ xẹt qua, thoắt một cái đã nhìn không thấy nữa.
“Cung nghênh các chủ trở về!” Thủ vệ nơi này nhìn thấy bóng hồng xẹt qua thì ào ào lui sang hai bên nhường đường.
28 Bóng đêm nặng nề bao phủ toàn bộ hoàng cung, gió lạnh thổi từng đợt làm người ta lạnh buốt tâm can.
Trong phòng tiếng nến cháy tí tách không ngừng vang lên, Cung Lệ Hoa đứng trên hành lang Ngưng Thần Lâu dõi ánh mắt bao quát một nửa hoàng cung, trong lòng không hiểu sao nổi lên một chút gợn sóng…
“Hoàng thượng, là Giai Lệ trở về!” Lý Cửu từ bên ngoài mở ra cánh cửa, khi nhìn thấy hoàng thượng một thân hoàng bào cô độc trước gió lạnh thì không khỏi lúng túng lên tiếng, “Hoàng thượng, ban đêm nhiệt độ thấp, người bảo trọng thân thể.
29 Phừng!
Mạn Châu không để ý đến sát khí của người kia vẫn cứ quanh quẩn quanh người mình, ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn của nàng nhẹ nhàng thắp lên một ánh nến, cẩn thận chụp lên trên một cái đèn lồng màu đỏ, đặt nó ở trước cửa sổ cũng làm căn phòng sáng lên không ít.
30 Cùng lúc đó,
Màn đêm bao phủ, tiếng gió thê lương, không gian quỷ dị yên tĩnh, nam tử một thân hoàng bào ngồi một mình trong màn đêm ánh mắt mông lung, phảng phất nét cô độc.
31 Cung Lệ Hoa cẩn thận đặt nữ nhân trong lòng xuống giường, vừa nâng người muốn rời đi lại bất ngờ nhận ra nữ nhân nào đó đang nắm chặt vạt áo mình. Hắn nhìn ngón tay trắng bệch của nàng không có chút ý tứ buông ra nào thì nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống cạnh người nàng, hoãn lại ý đi định muốn đi nhìn đám thích khách một chút!
Bên trong tẩm điện Chính Kiền cung đèn dầu sáng rực rỡ, soi rõ sắc mặt tráng bệch cùng cái trán trơn bóng đẫm một tầng mồ hôi của Mạn Châu.
32 Đau đớn, nóng rực cùng ác mộng cứ không ngừng quanh quẩn trong đâu của nàng, cả người giống như lạc vào mê trận cứ bị xoay tròn không ngừng.
Lúc Mạn Châu tỉnh lại thì cảm thấy chung quanh yên tĩnh dị thường.
33 Bên ngoài Chính Kiền cung gió lớn không ngừng mãnh liệt càn quét, từng luồng không khí lạnh như băng. Càng gần lễ Xuân Tiết, thời tiết càng âm lãnh.
Mạn Châu khoác áo choàng tuyết trắng làm từ lông chồn ngồi một chỗ khuất gió trên đỉnh Ngưng Thần lâu, cả người nàng yên lặng tựa như u linh đứng một mình trong đêm tối.
34 Trong tẩm điện yên tĩnh như trước, ngoài tiếng tí tách nhỏ vụn của những ngọn nến đang cháy thì không có bất cứ tiếng động nào, Mạn Châu mở to mắt, nằm nghiêng trên long sàng không phát ra tiếng động gì.
35 Sáng sớm, khi thái dương còn chưa ló mặt phía chân trời, Cung Lệ Hoa đã thức dậy.
Nghe được bên trong phòng truyền tới động tĩnh, Lý Cửu cùng Lưu công công liếc nhìn nhau một cái rồi mang theo đồ chuẩn bị sẵn cẩn thận mở cửa đi vào.
36 Từ sau chuyện một nhà Hầu phủ vì cấu kết địch phản quốc bị trừng phạt cùng kê biên tài sản, không khí trong cung gần đây giống như cực kì khẩn trương căng thẳng, ai cũng nơm nớp lo sợ sợ người tiếp theo bị động đến trên đầu sẽ là mình, đặc biệt tin tức Liễu canh y ‘bệnh’ chết không biết ở đâu truyền ra, hậu cung càng yên lặng khác thường…
Nhưng sự yên lặng này cũng không kéo dài được lâu.
37 Đây là một kiếp của anh chị mà ta dựa vào câu chuyện “lạc vào khu rừng đom đóm' viết lên, với cái kết SE, dù sao ac cũng luân hồi nhiều kiếp mới đến kiếp này mà ahi
Tiền truyện 1:
Lần đầu tiên ta gặp nàng là khi ta 6 tuổi, trong một khu rừng vô cùng thần bí thật xa nơi ở của ta.
38 Trời chậm rãi tối đen, trong cung đèn đuốc sáng không khác gì ban ngày, gió thổi lành lạnh, tối nay chính là yến tiệc rất lớn mừng Tấn Minh vương gia cùng Mạn phó tướng_Đại ca của quý phi nương nương chiến thắng trở về, trong cung một mảnh vui mừng, không khí lạnh cách mấy cũng không len lỏi được đến điện Di Hòa.
39 Nam tử một thân huyền y bọc thân thể cao ráo to lớn, vạt áo cùng cổ tay áo thêu kỷ đóa tường vân, tóc dài đen như mực dùng bạch ngọc trâm xén lại, trắng sáng rõ ràng, hãy nhìn nó sáng bóng trơn như trù, ngọc chất nhẵn nhụi, dung mạo có vài phần tương tự với hoàng thượng đang chậm rãi đi đến giữa đại điện, chính là Tấn Minh vương gia Cung Thiên Tuyệt.
40 Cuối cùng, cao trào thật sự của buổi tiệc xuất hiện sau một hồi ca múa mừng cảnh thái bình. Hôm nay là ngày mừng chiến công của Tấn Minh vương gia cùng Tần nguyên soái, hiện tại Tần Nguyên soái cáo mệt hồi phủ rồi, trên yến tiệc lúc này mọi ánh nhìn đều tập trung hết lên người Tấn Minh vương.