41 Bóng tối âm u, có đôi ba tia sáng lọt vào một căn phòng nhỏ.
Phía sau bức rèm có một người đang ngồi, đứng cạnh y là một hắc y nhân đã ngoài tứ tuần.
42 Tiêu Thiên Hà tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trong một gian nhà tranh.
Hắn không nhớ có chuyện gì xảy ra chỉ biết hắn đã chạy rất lâu, rất lâu trước khi ngã gục vì kiệt sức.
43 Dưới ánh hoàng hôn đang dần nhuộm đỏ một góc trời, nhuộm đỏ trên nền âm u, tịch mịch của một tòa nhà đổ nát.
Nắng mưa đã bao mùa nhưng vẫn chưa thể rửa sạch vết tích của một trận tàn sát đã diễn ra ở nơi đây.
44 Trương Thiếu Vũ hồi tưởng lại ba năm về trước.
Lúc đó hắn vì muốn tìm một loại thảo dược quý mà lạc bước đến Hoàng Sơn.
Phong cảnh nơi đây đẹp quá khiến hắn ngơ ngẩn.
45 Trương Thiếu Vũ đang chìm đắm trong mạch hồi tưởng thì đúng lúc đó tên tiểu đồng của y hốt hoảng chạy vào, mặt cắt không ra giọt máu, cánh tay trái bị thương máu đang chảy xối xả:
- Công tử, không xong rồi.
46 - Năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của ta. Có phải các ngươi định làm phản không?
Vị thiếu chủ tức giận thét lớn.
- Tại sao không mang được Dương Tuyết Vân về? Tứ đại sát thủ cũng không thể bắt được một cô nương võ công bị phế sao?
- …???.
47 Tiếng ồn ào, huyên náo vang lên từ một chiếc tàu lớn đến từ hướng đông.
Chủ tàu đang ra sức khuyên can một chàng thiếu niên tha chết cho mấy người khách của y.
48 Bốn tên khiếu hóa đưa mắt nhìn nhau. Họ không ngờ lại gặp phải đối thủ lợi hại như vậy.
Mấy tháng trước vốn nhận được phi cáp truyền thư của Tư Mã Thành nói việc làm ăn của gã bị phản đồ Huyết Phù Môn phá hỏng, muốn Cái Bang tương trợ bắt hai tên phản đồ để gã ăn nói với Âu Dương Lệnh Chủ Huyết Phù Môn.
49 Mới tờ mờ sáng mà quang cảnh Hắc Long hội đã nhộn nhịp hẳn lên.
Từ đằng xa đã lũ lượt từng đoàn người đổ về. Khu đất rộng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.
50 Lại nói về Tiêu Thiên Hà và Trương Thiếu Vũ. Sau khi rời khỏi sơn cốc, hai người rong ruổi tới Giang Nam. Ngày đêm đi không ngơi nghỉ. Một buổi tối, họ dừng chân tại một khách điếm.