21 Lệnh chủ liên tục di di mũi chân, suýt khoét một cái lỗ ở trên đất luôn, “Quả thật cũng có phần vì nguyên nhân đó… Nhưng chủ yếu vẫn là… là vì ta thích nàng.
22
Từ giờ đến tối đã trở thành khoảng thời gian chờ đợi sốt ruột nhất, nhàm chán nhất nhưng lại ý nghĩa nhất trong cuộc đời của lệnh chủ.
Ngày ở Yểm Đô không chóng tàn như những nơi khác ở Phạn Hành Sát Thổ, vì cao hơn núi Thiết Vi nên đây là nơi duy nhất có mặt trời chiếu đến.
23 Khi biết chuyện mình làm là ngu xuẩn thì người ta thường có dự cảm sẽ thất bại ngay từ ban đầu rồi. Nhưng tên đã rời cung thì đâu quay lại được nữa, chỉ có thể tiếp tục mà thôi, đến khi nào đến đường cùng mới dừng lại được.
24 Thôn Thiên xưa giờ chỉ biết biến thành khách điếm nay lại bỗng đổi sách lược, lệnh chủ đứng trên không thấy tình cảnh ấy cũng không dám tin vào mắt mình.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là lần đầu tiên Vô Phương đến Yểm Đô, ma vực trong truyền thuyết thoạt nhìn đúng là hơi kỳ quái.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chấn Y cứ như đã tan biến vào hư vô, trong ba ngày sau đó, bọn họ không cách nào tìm thấy và cũng chẳng phát hiện được chút tung tích nào của y.
27 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệnh chủ không phải bận tâm ai nên nói đi là đi ngay.
28 Phì Di là quái xà thượng cổ, một đầu hai thân, có tổng cộng bốn cánh và sáu cái chân. Sự xuất hiện của nó ở nhân gian là điềm báo của đại hạn, nhưng rừng băng Mật Nghiệp đã trở thành chỗ ở của mấy con quái vật cỡ này, nên ở đây mà gặp phải một hai con hung thần có kỹ năng đặc biệt thì cũng chẳng kỳ quái gì cho lắm.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô Phương luôn rất quý trọng da tóc của mình, do hành nghề chữa bệnh nên nàng đã quen giữ khoảng cách với người khác.
30 Vì sự cố kia nên tâm trạng của lệnh chủ trên đường về cực kỳ ủ rũ. Chàng chẳng ngờ tính nghìn tính vạn lại tính hụt chỗ này, lúc say sưa đấu đá chỉ để ý động tay chứ đâu động chân, thành ra hình ảnh xấu của chàng mới bị người không nên nhìn thấy nhất bắt gặp.
31
Sau lưng Vô Phương là chuỗi bước chân cộp cộp, lệnh chủ bị đuổi vẫn không đi mà theo nàng vào nhà.
“Chuyện liên quan đến lông chân của ta…” Chàng ngại ngùng nói: “Ta muốn giải thích với nàng.
32 “Người rét run, đi tiểu không được, thật đúng là triệu chứng của thận hư rồi. ” Vô Phương vừa đi vừa nói với Cù Như: “Loại bệnh này đối với nam giới quả thật rất mất mặt, để ta vào khám cho y, em ở bên ngoài chờ ta, tránh nhiều người làm y tự ái.
33 Đã theo tiêu chí thiết thực thì khi du sơn ngoạn thủy, cả mục tiêu quan trọng nhất là bồi đắp tình cảm cũng không làm ngăn được việc tay nách xách mang khuân đầy đồ về.
34 Bốn trăm do tuần, cưỡi mây thì chỉ chốc lát sẽ đến, nhưng bây giờ lại ngồi kiệu do li nô khiêng. Cổ kiệu cứ lắc lư chao đảo như thuyền trên đỉnh sóng, ngồi lâu sẽ dễ bị đau nhức toàn thân.
35 “Lộc Cơ?” Vô Phương kinh ngạc, sợ mình trông nhầm nên nhìn đi nhìn lại. Dẫu tình trạng hiện giờ khá thê thảm, nhưng dáng vẻ lả lướt vừa nhìn sẽ yêu này… nàng thật sự không nhầm, chính là cô nàng này đã xui Chấn Y gả thay, nói sẽ cứu y song sau đó lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
36
Có thể điều chỉnh tâm trạng trong khoảng thời gian cực ngắn thật ra cũng là một loại bản lĩnh.
Tối qua lệnh chủ vừa tức vừa giận nên không thèm che giấu cảm xúc, phàm có mắt là nhận ra ngay.
37 Lệnh chủ hỏi han ngay: “Nương tử, nàng nhức đầu sao? Để vi phu xoa cho nàng nhé. ” Nói rồi chàng tự động đè tay lên huyệt thái dương hôn thê, không buồn để ý xem quần chúng đứng nhìn phỉ nhổ nhiều thế nào mà vẫn khoái trá xoa bóp cho nàng.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh quân mình đầy bụi đất hớt hải chạy đến, lúc gặp nhau trên bãi đất hoang ở ngoài thành, mũi con Quán Sơ* y cưỡi phun khí trắng phì phì, nhìn từ xa trông chẳng khác gì khói bốc lên từ ấm trà đang sôi.
39 Thật ra dẫu có lòng thăm dò thì cũng không kéo dài được bao lâu. Tuy Phong Đô cai quản nhiều nha môn, nhưng mỗi ti đều có kẻ phụ trách cố định, muốn tìm một hồn phách cũng chả tốn nhiều sức lắm.
40 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm giác đầu trống rỗng, thần trí như có lớp sương dày đặc che lấp và tim đập thình thịch khiến Vô Phương thấp thỏm lo lâu.