41 Đáng tiếc thật, nếu tới sớm hơn tí là có thể nhìn thấy bộ dạng nằm đất khó coi của lệnh chủ rồi, Vô Phương tiếc nuối nghĩ. Lúc nhìn Minh hậu, trên mặt nàng bất giác nở nụ cười đồng cảm… nàng ta cũng thú vị đấy chứ, quen biết Bạch Chuẩn lâu như vậy mà còn có thể giữ được hảo cảm với chàng.
42
Thật ra Vô Phương đã nghĩ nhiều rồi, cái vế ‘nếu lệnh chủ biết được sẽ cười nhạo nàng’ lại hóa thành một câu nói: “Đã dốc hết sức tìm đồ đệ rồi, nàng cũng nên từ bỏ việc này thôi, chúng ta có thể về Yểm Đô thành thân chưa?”
Nửa câu đầu nghe còn có lý, nửa câu sau lại khiến nàng ngẩn người.
43 Bất kể lúc trước trong lòng có đắn đo thế nào, khi nghe giọng chàng nàng lại thấy vui. Thế mới bảo đừng chưa gì đã ghét ai đó, bởi vì có lẽ do không thân mà thôi.
44
Thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi, lệnh chủ hốt hoảng, “Làm sao giờ, bổn đại vương đâu có thích đánh mạt chược. ”
Ly Khoan khuyên chàng rằng nếu chuyện đã rồi thì cũng chớ quá xoắn xuýt làm chi, trước đây khi đưa mười sáu phần sính lễ cũng nên nghĩ tới chuyện có ngày hôm nay.
45
Lệnh chủ bận rộn gì à, một lời dĩ nhiên khó nói hết.
Chàng ngồi trên điện, nói đi nói lại với hai sứ giả kia: “Bổn đại vương chọn được Minh hậu rồi, và không hề có ý định cưới thiếp.
46 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệnh chủ cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình nứt toác ra, nước từ Mãn Hải trút xuống gần như nhấn chết chìm chàng.
47
Hai người im lặng ngồi đó hồi lâu, hình ảnh này thoạt nhìn đúng là khá quái dị.
Vô Phương liếc chàng, “Ngài đang nghĩ gì đấy?”
Lệnh chủ à ờ, “Không nghĩ gì hết, trong đầu trống rỗng.
48 Cù Như không đáng tin nên chắc là đi theo Ly Khoan Trà đến Ô Kim Sát Thổ thật rồi. Vô Phương quay về căn nhà tranh cũng không thấy bóng cô bé đâu, chỉ có Phỉ Phỉ vẫn nằm trên chiếu, nó nhác thấy nàng vào cửa thì nhảy lên chui tọt vào lòng nàng.
49
Vô Phương đã vô số lần thử chắp vá ngũ quan của chàng lại với nhau, tự biết trong lòng sẽ là dạng đã nhìn thì không thể quên.
Nhưng dù có nghĩ nhiều đến mấy thì cũng chỉ trong khả năng não cho phép.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe chàng nói thế, Vô Phương mơ hồ thấy đau đầu.
51 “Ngài xử lý như thế hình như không thỏa đáng cho lắm. ” Vô Phương vẫn đưa ra cái nhìn của mình, “Sau này hoa lớn lên có nở rộ không? Vừa rồi ta nói với ngài nhiều như thế, song có vẻ như ngài vẫn chỉ hiểu nửa vời.
52
Lệnh chủ nói thế làm Vô Phương ngứa ruột ngứa gan, vì thật ra nếu bàn về tính tình thì nàng còn nóng nảy hơn cả chàng.
Đã tới nước này rồi, kiểu chuồn chuồn lướt nước như vậy mà cũng coi là hôn ư? Nàng bình tĩnh ngẩng đầu lên, mỗi lần chàng hạ môi xuống, nàng đều cho rằng sẽ là một phen khắc cốt ghi tâm, nào ngờ lại chẳng phải.
53
Đưa nàng về? Về núi Nhĩ Thị?
Vô Phương cho rằng hễ nàng không còn cương quyết giữ khoảng cách, lệnh chủ sẽ liền chỉ hận không thể trói nàng vào điện ‘cẩn thận bậc thang’, không cho nàng rời khỏi Yểm Đô nữa.
54
Trời rốt cuộc cũng sáng, gió nổi lên xua tan sương mù bao phủ Yểm Đô. Tòa tháp giữa thành tượng trưng cho sự uy mãnh và trường tồn, nửa vòm cửa sổ áp mái lộ ra trong biển sương mù tích tụ nhiều ngày liền, trên vòm mái bóng bẩy được trổ một loạt ô cửa sổ, từ xa nhìn lại chỉ thấy một cột thẳng tắp chỉ lên trời…
Thật sự không hiểu nổi vì sao trước đây lệnh chủ lại xây cái tháp có hình như thế nữa.
55
Tiếng nước chảy cực lớn, như từ trời cao vạn trượng trút xuống mặt đất vậy, ngay cả vùng đất dưới chân cũng đang rung chuyển.
Vô Phương không hiểu nổi vì sao mình lại có giấc mơ khủng khiếp như thế, nỗi sợ hãi cứ quanh quẩn trong lòng, tim vẫn thắt lại vì hốt hoảng, miệng lưỡi khô khốc… Nàng khó khăn nuốt xuống, thử thả lỏng mình.
56
“Ngươi là… Chấn Y?” Nàng vội vã buông tay, không khỏi xấu hổ vì vừa nhận nhầm người.
Tuy nhiên, mọi chuyện đang càng lúc càng lạ lùng hơn, chẳng lẽ nơi này không nằm trong ba nghìn thế giới? Người nàng tìm khắp cả Sát Thổ cũng không thấy mà lại xuất hiện ở đây.
57
Ly Khoan Trà nhặt cành cây khô nhúng vào nước uể oải khua khua hai lần, “Chẳng phải nói ở mé nước có nhiều mỹ nhân à, sao cả buổi rồi mà không thấy cô nương nào hết vậy?”
Đại quản gia cũng thấy thất vọng, thực ra y muốn theo tới Trường An là vì có tính toán riêng của mình.
58 La Sát vương nghe xong thì ngẩn ra, sau đó cười phá lên, “Lệnh chủ quả là biết nói đùa, bổn quân không cảm thấy một con thằn lằn chưa được khai hóa cộng thêm một tượng đất chẳng tí điểm sáng có thể hơn được phu nhân của lệnh chủ.
59 Bình thường La Sát vương làm thế nào triệu đám La Sát kia tới, ‘chính trực’ như lệnh chủ tất nhiên sẽ không biết rồi. Vậy thì phải như thế nào mới câu được một con La Sát về mà không cần đả thương gân cốt, ba chủ tớ bàn bạc với nhau, cảm thấy chỉ có hai biện pháp, một là lấy đồ ăn làm mồi, hai là dùng sắc đẹp dụ dỗ.
60 Trong núi Đẳng Hoạt luôn không thể biết bây giờ đang là ngày hay đêm, thứ duy nhất có thể dựa vào để phân biệt hẳn là sự thay đổi nhiệt độ rõ ràng. Bên ngoài có mặt trời mọc thì nơi này sẽ ấm lên được chút; bên ngoài là trời tối thì nơi này lạnh thấu xương, dù Vô Phương là sát hung có thân nhiệt thấp thì cũng sắp không gắng gượng nổi nữa rồi.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 28