61
Tiếng gào thét xung quanh dần tắt, trong không khí ngập tràn mùi thịt thối, buồn nôn đến cực độ.
Ánh sáng chói lòa khiến Vô Phương không thấy rõ, chỉ có thể cố sức quan sát.
62
Vô Phương giơ tay áo lên che mắt, đám mây kia tuy không quá chói mắt nhưng cũng đủ khiến người ta khó nhìn thẳng.
Kỳ lân mà, đâu phải sơn tinh dã quái đâu mà *rầm* một tiếng liền có thể chuyển đổi giữa hai kiểu hình dáng, vì quý hiếm nên cũng phải phô trương hơn cho xứng với thân phận của chàng.
63 Không còn vướng bận đại sự, hôn thê lại quay về bên mình, lệnh chủ cảm thấy để đi đến hạnh phúc thì trong đời phải có chút trắc trở làm bước đệm, nếu vượt qua được, về sau chàng hẳn có thể cùng Vô Phương của chàng sống những ngày tháng không cần thẹn thùng xấu hổ rồi.
64 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cung Đại Minh là cung điện có diện tích lớn nhất và cao nhất Trung Thổ.
65 “Phòng tử tế lại không ngủ… chăn nệm cũng trải cả rồi. ” Vô Phương không tài nào hiểu nổi cái cách lệnh chủ dùng dằng mãi không chịu xuống, chàng định màn trời chiếu đất sao? Trên trời treo trăng sáng ngời ngời, tuy tòa lầu này rất cao, nhưng Thần Phật có thể thấy được cả ba ngàn thế giới, ở nơi này… Nàng đỏ mặt, chút tình thú của vị này đôi khi lập dị thái quá, khiến nàng đỡ chẳng nổi.
66
Vô Phương ngây ra, sao chàng lại đau chứ, hành nghề y nhiều năm như thế nhưng cho đến nay nàng chưa từng nghe nói nam giới động phòng cũng sẽ đau.
Chắc chắn là lại làm chuyện gì ngốc nữa rồi, nàng khổ sở vắt nắm tay lên trán mình.
67
Cả phòng nghe xong liền sợ đến ngây người, cô nàng đang nói đến Minh Huyền, hoàng đế loài người ấy ư?
Ly Khoan Trà lập tức khinh thường ra mặt, đưa tay sờ trán cô bé, “Có phải mi lên cơn sốt, nóng hỏng cả đầu rồi không?”
Cù Như đẩy cậu ta ra, trợn trừng mắt, “Có đầu óc nhà ngươi mới bị nóng hỏng ấy, lời ta nói đều là thật.
68 Đúng là một con chim dâm dật! Minh Huyền chịu hết thấu nội tâm không chút che giấu của Cù Như rồi, trên đời này e chắc chỉ mỗi con chim này là không mặt không da như thế thôi.
69
Mấy thứ như mặt mũi ấy à, nếu ngươi cảm thấy mình mất thì chính là mất rồi; còn nếu ngươi tin chắc không mất, vậy nó nhất định vẫn còn đấy.
Lúc lệnh chủ chạy tới Hoàn Khâu, quả nhiên mười sáu thành chủ của Ô Kim đều đến, không chỉ thế, chàng còn thấy cả Minh quân.
70 Rốt cuộc đồ không biết xấu hổ này đã làm gì chàng thế? Lệnh chủ như sắp phát điên, chàng sống cả mười nghìn năm mà cuối cùng lại thua trong tay con người tuổi tác còn không bằng một cọng lông của chàng, nhục nhã đến thế bảo chàng phải nhịn thế nào đây? Chàng căm hận nhìn Minh Huyền, nhân quân vừa đăng cơ vẫn ung dung, làm như không thấy sự phẫn nộ của chàng.
71 Không nghèo như bà bạn đi cùng và dù vẫn còn chút kinh phí đi đường, nhưng dựa trên tiêu chí có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, Giác Hổ cho rằng yêu quái mà ở nhà trọ là hành động đốt tiền và ngu xuẩn nhất.
72 Giác Hổ và Thục Hồ không hiểu vì sao Vô Phương lại khăng khăng vào cung tìm hoàng đế đòi Bạch Chuẩn, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ cũng nguyện ý đi cùng.
73 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng là nàng đã nói câu đó, nhưng chưa bao giờ nhắc tới ở trước mặt người ngoài, rốt cuộc làm thế nào mà y biết được, quả thực phải khiến người khác suy nghĩ.
74 Không thể dò la ra từ chỗ Liên sư Minh Huyền rốt cuộc là ai, song có thể tóm lại rằng ý sinh thân của Quang Trì thượng sư chỉ là lớp vỏ bọc, đằng sau có lai lịch sâu hơn nhiều.
75
Thật ư? Cho dù chàng không biến về được hình người, nàng vẫn thích chàng sao? Nhân thú có bất tiện lắm không?
Trong lòng xoắn xuýt không thôi, lệnh chủ uốn éo mình, hơi nghiêng mình liếc nhìn Vô Phương.
76 Lệnh chủ trở về trong đêm khuya, không làm kinh động đến bất cứ một ai, cho nên hôm sau khi chàng xuất hiện, tất cả đều bị một con quái vật đen với đôi sừng bự chảng dọa sợ đến ngây ra.
77 Thật ra giữ nguyên hình thế này cũng chẳng có gì là không tốt cả, vừa thong dong vừa thoải mái. Cần hưởng thụ cứ hưởng thụ, nương tử cũng không chê mình, lệnh chủ cảm thấy đời mình chưa bao giờ được săn sóc tỉ mẩn như vậy cả.
78 Ánh sáng trong mắt Cù Như từ từ lịm đi, đồng tử mất dần tiêu cự, cách cái chết chỉ còn một bước. Minh Huyền phẫn nộ không biết phải trút vào đâu, không kiểm soát được lực tay, nhưng trong lòng rất rõ, Cù Như không thể chết được.
79
Ly Khoan Trà chân sáo chạy lại gần xem, tiểu điểu chạm đất bằng mặt, chắc da mũi bị xước hết cả rồi.
Chim chóc ra khỏi cung không khác gì ra khỏi lồng nhốt cả, Ly Khoan Trà nhìn mà đau lòng.
80 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa không trung bỗng truyền đến tiếng chiêng quái lạ, *cheng cheng cheng* tiếng này nối tiếng kia, theo sát phía sau là tiếng Phạn ùn ùn kéo tới.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Võng Du, Tiên Hiệp
Số chương: 50