21
Ngày hôm sau-------
Hách Liên Minh Kính ngáp liên tục từ trong phòng đi ra.
"Hiền đệ ~" Sở Liên Phong chờ đợi Hách Liên Minh Kính đã lâu trên hành lang kêu lên.
22
"A!" Mộ Dung Hi Nguyệt vừa mới đứng lên lại té xuống, mặt đầy thống khổ nắm lấy bàn chân.
"Sao vậy?" Hách Liên Minh Kính vội vàng đỡ Mộ Dung Hi Nguyệt "Trật khớp chân sao?"
"Ân" Mộ Dung Hi Nguyệt cắn môi, gật đầu một cái.
23
Sở Yên hờ hững nhìn Hách Liên Minh Kính phía dưới, không có cự tuyệt cũng không đồng ý, cũng không nói lời nào.
Hách Liên Minh Kính đợi rất lâu, cũng không thấy người phía trên có biểu hiện gì.
24 Trở về phòng Mộ Dung Hi Nguyệt xấu hổ ngã vào giường, đem gối thêu hoa tại đầu giường cầm lên. Ai nha, mới vừa rồi mất thể diện chết, mà trước mặt vẫn toàn là hình ảnh của tên đại khốn kiếp đó.
25 Từ hôm qua sau khi cùng nữ phi tặc Kim Yến Tử đánh cuộc xong, Hách Liên Minh Kính liền trực tiếp chạy vào trong phủ Trác Trường Thanh, mượn Trác Trường Thanh một món bảo bối.
26
Mộ Dung Hi Nguyệt quỳ xuống bồ đoàn, nhắm mắt lại, hai tay nắm ống đựng xăm để ở trước ngực, nghiêm túc lắc.
Hách Liên Minh Kính nhàm chán dựa vào một bên.
27 Mộ Dung Hi Nguyệt quất roi liên tục, Sở Yên di chuyển như dời hình đổi ảnh vậy, so với roi của Mộ Dung Hi Nguyệt thì nhanh hơi nhiều, rối rít tránh thoát.
28
"???" Trên đỉnh đầu mọi người đều là dấu hỏi, không hiểu ý Hách Liên Minh Kính nói là gì?
"Ngươi đang nói lời ngu ngốc gì thế, đang yên đang lành, sao trời lại sập xuống?" Mộ Dung Hi Nguyệt cho là Hách Liên Minh Kính lại đang tự kỷ, lắc lắc Hách Liên Minh Kính dùng giọng điệu Đại tiểu thư hỏi "Cái nữ phi tặc đó rốt cuộc là nói cái gì với ngươi vậy ------ "
"Nàng nói nàng muốn ta hứa hôn với nàng ~" Hách Liên Minh Kính cứng ngắt nói.
29
Người trong cuộc, Hách Liên Minh Kính hai mắt gấu trúc ngáp ngáp, đi tới "Tụm nhau ở chỗ này làm gì? Mở hội nghị sao? Hay là. Ách, Đại tiểu thư, ngươi làm gì vậy?"
Hách Liên Minh Kính mặt đầy kinh ngạc nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt đang nắm cổ áo mình.
30
Hách Liên Minh Kính ngơ ngác nhìn người ngồi bên cạnh mà trong lòng rung rung không lời nào diễn tả nổi.
Dung nhan kia làm điên đảo chúng sanh, mặt hoàn mỹ không tỳ vết xinh đẹp giống như một tiên tử từ trong bức tranh thủy mặc bước ra, đôi mắt sáng lung linh cho người ta cảm giác lành lạnh, khiến người ta liên tưởng tới một đóa tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi.
31 Sở Yên đứng lên, lần nữa đem miếng vải đen cột vào mặt che kín đi dung nhan của mình. "Ngươi cầm cái này đi giao nộp đi. " Sở Yên từ trong lòng ngực lấy ra viên dạ minh châu trộm được ở nhà Thái thú, ném cho Hách Liên Minh Kính.
32
Hách Liên Minh Kính mang theo sự tò mò đi vào trong tiệm cùng Bảo đại tẩu.
Lúc sắp đi tới phòng bếp thì nghe được âm thanh binh binh bang bang truyền ra.
33
"Ách, cái này, cái này. . . . " Hách Liên Minh Kính thật muốn tát vào miệng mình một cái, vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng, hại nàng. . .
"Sao hả?" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính ấp úng, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ.
34
Thiên lao hoàng cung --- ------
Sở Yên bị giam ở tầng thấp nhất của thiên lao, bắp đùi chìm ngập trong nước dơ, mùi hôi thối đáng ghét cứ bay tới phả vào người khiến đầu Sở Yên có chút choáng váng.
35
Trên cành liễu, trăng non như lưỡi liềm.
Trong thiên lao âm u mờ mịt, vô cùng nghiêm mật ngay cả một ánh trăng cũng không thể len vào.
Duy nhất có thể đi vào chỉ có gió thu lạnh lẽo, Sở Yên ngập trong nước, người run bần bật, không biết là do bị nước dơ thấm vào vết thương đau run rẩy, hay là bởi vì gió thu xâm nhập vào trong y phục rách rưới không chịu nổi nên run rẩy.
36
Bắc Sanh thấy Mộ Dung Hi Nguyệt muốn đứng lên, vội vàng ngăn cản "Mau mau nằm xuống, bệnh thành như vậy rồi còn quản những lễ tiết này làm gì!"
"Tạ Hoàng thượng, Hi Nguyệt không thể thỉnh an Hoàng thượng ~" Mộ Dung Hi Nguyệt yếu ớt nói.
37
"Vậy, Hoàng thượng, bây giờ có thể để cho vi thần đi gặp Kim Yến Tử được không?" Hách Liên Minh Kính thận trọng hỏi.
Bắc Sanh ho nhẹ một tiếng "Khụ, khụ, trẫm quên nói cho ngươi, Kim Yến Tử vào sáng sớm ba ngày trước đã trốn khỏi thiên lao, trước mắt không rõ tung tích.
38
"Hách Liên ~ "
"Đại tiểu thư ~ "
"Mở cửa nhanh lên!" Mộ Dung Hi Nguyệt ra lệnh cho nha dịch.
"Dạ, dạ!" Nha dịch không dám chậm trễ lập tức mở cửa phòng giam, sợ đắc tội với vị Quận chúa chanh chua này.
39
"Dương đại nhân, lúc ấy ngươi chạy tới hiện trường, mắt của Thục quốc Vương tử là đang mở phải không?" Hách Liên Minh Kính quay đầu hỏi.
Dương Hiếu Dân mặt đầy vẻ kinh ngạc "Sao ngươi biết chuyện này?"
"Bởi vì, dưới tình huống chết trong nháy mắt không cho dây thần kinh mắt một chút thời gian để phản xạ có điều kiện thì sẽ tạo thành hiện tượng chết không nhắm mắt.
40 Hách Liên Minh Kính đi theo Tần công công vào cung, vừa mới tới cửa ngự thư phòng liền nghe được một thanh âm thô lỗ truyền tới "Tưởng Thục quốc dễ bắt nạt lắm sao, dùng lời nói dối này để lừa Thát Liệt ta, nếu Bắc quốc các người không chịu giao ra hung thủ, vậy Thục quốc ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ chờ đón chiến thư đi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400