301 Edit: Ring. “Yên nhi, nàng còn buồn ngủ sao?”Bùi Vũ Khâm kinh ngạc nhìn Giang Mộ Yên. Hắn nghĩ Yên nhi vừa tỉnh ngủ, lại tắm qua một lần mới dùng cơm, như thế nào cũng không nên còn thấy buồn ngủ mà hẳn là nên đề nghị cùng hắn đi tản bộ mới đúng, không ngờ nàng lại nói còn muốn ngủ.
302 Edit: Ring. Nhắm mắt một lần này là ngủ suốt bảy canh giờ, gần như đến giờ Tỵ* sáng hôm sau hai người mới thức dậy. (R: giờ Tỵ: khoảng 9 giờ sáng). Bao nhiêu năm qua, Bùi Vũ Khâm chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, lúc này hắn chỉ cảm thấy cả người đều rất thoải mái.
303 Edit: Rìng. “Hưởng tuần trăng mật?”Trong mắt Bùi Vũ Khâm hiện lên hai dấu chấm hỏi. Giang Mộ Yên vui vẻ giải thích “Cũng giống như chàng nói đi nghỉ thôi, bất quá từ ‘tuần trăng mật’ này chỉ dùng sau khi tân hôn.
304 Edit: Rìng. Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng hưng phấn của Giang Mộ Yên liền biết quyết định xuất hành lần này tuyệt đối chính xác. Có thể thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng hắn cũng rất sung sướng, nhịn không được ôm lấy nàng từ phía sau “Yên nhi, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài như vậy, có phải cảm thấy rất vui vẻ, rất tự do hay không?”“Phải, ta chưa bao giờ tận mắt thấy trời đất bao la như vậy, cảm thấy vận vật trên thế giới đều thật to lớn.
305 “Vì sao?”Giang Mộ Yên sửng sốt. Đó là thể loại núi gì vậy, cư nhiên có thể giúp người ta rút ngắn khoảng cách nhiều như vậy. “Đúng vậy, lão gia, vì sao a?”Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng chăm chú lắng nghe, bởi vì đây dù sao cũng là chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, lúc đó Thanh Thư còn chưa bắt đầu theo Bùi Vũ Khâm, cho nên hắn cũng hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này.
306 “Nàng xem như vậy đã rõ chưa? Trên đường thẳng thì Bạch Nham thành cũng chỉ cách Phỉ Thúy thành nửa ngọn núi Bạch Nham cùng một con sông Yên Ba. Nếu ở đây còn một con đường thì đi từ Phỉ Thúy thành đế Bạch Nham thành cũng chỉ tối đa năm ngày.
307 “Yên nhi, giờ nàng đã biết viên đá này đến với ta là rất có cơ duyên rồi đúng không?”Bùi Vũ Khâm cười kể xong chuyện xưa, Giang Mộ Yên lại càng nổi lên hứng thú với núi Bạch Nham kia, không nhịn được mà hỏi “Vũ Khâm lần này là định mang ta đi đâu?”“Hửm? Yên nhi nàng hỏi vậy không phải là muốn đến núi Bạch Nham một chuyến chứ?”Đã ở chung với Giang Mộ Yên lâu như vậy, Bùi Vũ Khâm tuy không dám nói rằng có thể đoán được trăm phần trăm suy nghĩ của Giang Mộ Yên nhưng nhiều lúc muốn nhìn thấu suy nghĩ nàng vẫn rất dễ dàng.
308 Kết quả Giang Mộ Yên ngủ lần này là thẳng đến sáng sớm hôm sau, xe ngựa đã xuất phát rồi mà nàng vẫn còn ngủ ngon lành, ngay cả tư thế dựa vào lòng Bùi Vũ Khâm cũng không thay đổi chút nào.
309 Edit: Ring. Vì thế, một đường đi lại đi hết ba ngày. Trong ba ngày này, mặc kệ Bùi Vũ Khâm làm gì, dù là kể những chuyện đã trải qua hay mang nàng đi mấy nơi phong cảnh tuyệt đẹp lại thú vị, Giang Mộ Yên vẫn không từ bỏ ý định muốn đi núi Bạch Nham nhìn một cái.
310 Edit: Ring. Thậm chí hắn còn sợ nếu tất cả mọi người đều theo đến đây thì tốc độ sẽ chậm hơn cho nên ngay cả Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư cũng không mang theo mà chỉ dẫn Yên nhi cùng một Triển Tịch đi.
311 Edit: Rìng. “Không, Triển tiên sinh, chính xác mà nói, nếu không biết sử dụng thì chúng nó không đáng một đồng, nhưng nếu biết, giá trị của chúng sẽ không chỉ là một chút.
312 Edit: Ring. “Làm giấy?” Bùi Vũ Khâm và Triển Tịch kinh ngạc đồng thanh. Giang Mộ Yên lại khẳng định gật đầu “Đúng vậy, làm một loại giấy không thấm nước, không dễ hư, lại càng không dễ rách mà còn có thể lưu trữ lâu dài.
313 Vừa trở lại bến tàu, Bùi Vũ Khâm liền phân phó những công nhân Bùi gia ở đây để bọn họ đến núi Bạch Nham vận chuyển mấy xe đá vôi đến Bình Dương thành, bởi vì Bùi gia ở Bình Dương thành có hai lò gạch chuyên đúc hai loại gạch đỏ và xanh.
314 Edit: Ring. Có điều người tính sao bằng trời tính?Bọn họ thế nào cũng không ngờ lại có thể gặp được Bùi Dạ Tập bị trục xuất khỏi gia môn ở Giang thành không lớn không nhỏ này.
315 Edit: Ring. “Nha, vừa nghe lời này của khách quan, tiểu nhân liền biết ngài là khách quen của khách điếm Ninh Á rồi. Là như vầy, ở đây hơn nửa tháng trước đúng thật là khách điếm Ninh Á, mà tiểu nhân cũng chính là tiểu nhị ngay trong đó.
316 Lúc Giang Mộ Yên nghe đến chỗ Tập công tử này còn nhịn không được mà liên hệ người đã mua khách điếm Ninh Á này với Bùi Dạ Tập!Dù sao đến thế giới này bao nhiêu ngày qua, người có chữ ‘Tập’ trong tên, nàng cũng chỉ biết mỗi Bùi Dạ Tập mà thôi.
317 Triển Tịch đi phía sau thấy được Bùi Dạ Tập, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Trước đó, Giang Mộ Yên tuy cũng từng hoài nghi ông chủ đứng sau khách điếm Tập Giang này có liên quan đến Bùi Dạ Tập nhưng khi tận mắt thấy, nàng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
318 Nhưng những lời này của Bùi Dạ Tập lại vô tình nhắc nhở một chuyện mà cả Giang Mộ Yên lẫn Bùi Vũ Khâm đã đồng thời quên mất. Bởi vậy hai người hoàn toàn xem nhẹ chút ý bén nhọn trong giọng nói của hắn mà cùng chuyển tầm mắt nhìn đối phương, sau đó trong đầu hai người liền như có thuốc pháo đang nổ tung.
319 Hắn vừa nói vậy, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm nhất thời dừng bước, giờ mới chợt nhớ ra trong đại đường này còn có một Bùi Dạ Tập đã bị bọn họ lãng quên.
320 Suy nghĩ này một khi xuất hiện liền giống như một mầm móng không ngừng bén rễ trong đầu Giang Mộ Yên. Nhưng mà nháy mắt sau đó, nàng đã nghiêm trọng khinh bỉ bản thân, lẽ ra không nên nghĩ người mình yêu như vậy mới phải.