41 Chúc Bảo Sơn là trưởng tử của Chúc lão gia, có đôi mắt to y hệt cha hắn. Nhưng tính tình thì khác nhau một trời một vực, chẳng những không kế thừa bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt mà còn hơi khiến người ta phiền chán.
42 Lúc mới bắt đầu, Tạ Doãn nghi ngờ người trốn trong bóng tối là Trương Thần Phi, nhưng bây giờ xem ra không giống, hắn lướt hết tất cả người quen biết trong đầu một lần, cảm thấy ai cũng không quá có khả năng____trước đây trong đám Trương Thần Phi nếu có một nhân vật lúc nên quyết đoán thì quyết đoán, lúc nên ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn như thế thì e là sẽ không rơi vào hoàn cảnh làm “hàng xóm” với hắn mấy tháng.
43 Chính Chúc Bảo Sơn cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức, dù sao bà vú già ấy chưa kịp thốt tiếng nào đã ngã xuống, hắn thở hổn hển mấy hơi, lại nơm nớp lo sợ khom người thăm dò hơi thở bà, tứ chi run cầm cập không rõ nguyên do.
44
Thẩm Thiên Khu giống như sau lưng có mắt, cả người
dịch về trước nửa thước, xoay tay chưởng vào sống đao Chu Phỉ, nào ngờ
đao của Chu Phỉ vốn là hư chiêu, sống đao thuận thế sượt qua tay ông,
người nàng đã không còn ở chỗ cũ, Thẩm Thiên Khu bỗng cau mày:
- Là ngươi?
Ông vốn hơi kém Đoàn Cửu Nương một bậc, lại bị Chu Phỉ quấy
nhiễu thần trí, lời còn chưa dứt, bàn tay gầy đét của Đoàn Cửu Nương đã
đến trước người.
45 Khách điếm nhỏ đã có ít năm tháng, bước lên bậc thềm gỗ vang tiếng “cót ca cót két”, một mặt sát đường, một mặt dựa vào mấy cây cổ thụ hơn trăm năm, cửa sổ lầu hai hướng về một nhánh cây, được che phủ bởi một mảng bóng râm to, sớm trưa mỗi ngày, mây mù còn chưa thu về trong sương mà lượn lờ mờ mịt quanh núi xa sông gần, trên đường người đi thưa thớt, tảng đá váng sương, vừa nhìn là có thể nhìn tới điểm cuối.
46
Chu Phỉ không né không tránh nhìn lại ánh mắt người thanh niên kia, mặt không cảm xúc, nhai kẹo.
Dáng vẻ thanh niên trên ngựa có thể nói là thanh tú, chỉ là mặt
quá nhỏ dài, chân mày mảnh thành một đường, hầu như quét vào thái dương, nhìn vô cùng âm nhu, cằm hơi nhọn, môi mỏng, thêm vào đó là đôi mắt tựa mang theo chất độc, nhìn ai cũng giống như có mối hận giết cha cướp vợ
với người ta, là “thiên đình bất bão mãn, địa các bất phương viên” (1)
điển hình, ngoại hình tựa như chiếu theo hình mẫu “cay nghiệt bạc bẽo”
trong sách tướng dân gian mà phát triển.
47 Sau khi lão Cửu Long hiệu lệnh một tiếng, ông ta tựa như bình vỡ chẳng sợ nứt, rút ra đoản kiếm có chín răng cưa sáng loáng, đâm thẳng về phía ngực tiểu bạch kiểm.
48 Giọng Kỷ Vân Trầm hơi yếu nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, tựa như các đại hiệp và ma đầu xung quanh có đánh đầu người thành đầu chó cũng không dao động được lòng như tro tàn của hắn.
49
Chu Phỉ bấm ngón tay tính toán, cảm thấy chỉ cần có Tạ
Doãn bên cạnh, nàng sẽ không gặp chuyện gì tốt đẹp thì lại không nhịn
được, dùng cán đao chọc hắn:
- Ngươi nói xem, có phải ngươi là sao chổi tái thế không?
Tạ Doãn vội nhảy lên tránh:
- Tuy nói vậy cũng có lý___nhưng đâu thể chuyện gì cũng đổ thừa ta chứ!
Một đám người trong khách điếm vừa trở về từ cõi chết lại bắt
đầu căng thẳng, có người nghe lời tiểu bạch kiểm kia, tuyệt vọng nói:
- Lẽ nào Thanh Long chúa thật sự tới rồi?
Tiếng bước chân đồng loạt ngày càng gần, Chu Phỉ dùng cán đao móc gáy Tạ Doãn, đẩy hắn qua một bên, nói:
- Tránh ra chút.
50 Kết quả Chu Phỉ mới chui ra nhìn liền rụt về_____Văn Dục nửa đêm nửa hôm không ngủ, ngồi canh ở gần cửa sổ mà bình thường nàng thích ngồi như canh kẻ tặc, đang tự rót tự uống, trong khách điếm vắng khách đèn đuốc sáng choang, từ trên xuống dưới, nhiều thân binh thay phiên di chuyển.
51
Tạ Doãn còn chưa dứt lời, đột nhiên rụt đầu lại.
Chu Phỉ chịu đủ vận xui của hắn rồi, vừa thấy động tác này là
hiểu ngay, không thèm quay đầu, giơ ngang đao chém, hóa ra là người gõ
thanh la như quỷ sống ban nãy không biết làm sao đã lướt qua bên này.
52
Chu Phỉ nóng nảy nói:
- Ngươi lớn chừng này rồi, còn sợ người ta nói? Nếu thật cần mặt mũi như vậy thì trước đây ngươi làm gì?
Không biết do nàng đạp quá mạnh hay do Ân Bái quá cáu kỉnh, nghe xong câu này, hắn ta đơ tại chỗ, sau đó mặt như giấy vàng, phun ra một
ngụm máu tươi…
Nét mặt Kỷ Vân Trầm hơi lay động, lộ vẻ không đành lòng, than thở:
- Kỳ thực hắn…
Tạ Doãn thấy Kỷ Vân Trầm lại trưng vẻ khổ tâm của núi cao gì gì đó, bèn vội ngắt lời:
- Kỷ đại hiệp, đừng kỳ thực kỳ thà gì nữa, nơi đây không thích hợp ở lâu, trước tiên chúng ta…
Hắn còn chưa nói hết, trên lầu khách điếm chợt vang lên tiếng người:
- Tam công tử, ngài ở nơi này sao? Dọa thuộc hạ chết mất, cứ tưởng lại để lạc ngài.
53
Mọi người yên tĩnh chốc lát, nhất thời không biết nên nói gì.
Chu Phỉ không nhịn được nhớ tới ánh mắt ban nãy Kỷ Vân Trầm nhìn mình, liền để tay lên ngực tự hỏi: “Nếu là mình, mình sẽ làm ra loại
chuyện kích động như vậy sao?”
Vừa nghĩ là cảm thấy không thể____dù sao nàng cũng đánh không lại, hạ chiến thư thực là mất mặt.
54
Kỷ Vân Trầm và Hoa chưởng quỹ nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều khiếp sợ.
Chỉ có Chu Phỉ cảm giác mình làm rơi đoạn từ cổ trở lên ở khách
điếm Tam Xuân rồi, còn đang buồn bực nghĩ: “Sơn Xuyên kiếm không phải đã chết rồi sao? Còn giao cái gì?”
Ân Bái bị Hoa chưởng quỹ kẹp cuống họng, con ngươi trợn trừng
sắp rớt ra ngoài, ánh mắt hóa thành mũi khoan đầy thù hận ghim vào Tạ
Doãn.
55 Chu Phỉ nhờ vào Thanh Long chúa và sức mạnh dây mây, nhanh chóng lẩn vào rừng rậm, nàng quét mắt qua, chưa kịp tìm chỗ đặt chân thì đã bị một cánh tay kéo đi.
56 Một mu bàn tay Chu Phỉ bị tảng đá vừa rồi văng bị thương, cả quãng đường, nàng vừa phấn khích vừa chạy thục mạng, bản thân nàng cũng không phát hiện vết thương dài nhỏ đó, mãi đến bây giờ nó hơi ngứa nàng mới nhận ra.
57
Mắt Ân Bái đỏ lên nhưng không lộ ra ngoài, không phải kiểu đỏ mắt của người bình thường khi bị sỉ nhục.
Lớp mí mắt mỏng manh của hắn ta tựa như đúc từ đồng sắt, thất tình lục dục
mạnh mẽ đến đâu cũng bị chắn lại phía sau, giữ chặt màu máu muốn xông ra ngoài trong con ngươi kia lại.
58
Đại khái đã qua cái tuổi đấu võ mồm với thiếu niên, Kỷ Vân Trầm nghe
nàng nói năng lỗ mãng nhưng không hề tức giận, chỉ ngẩn người rồi chán
nản nói:
- Đoạn Thủy Triền Ti của ta quả thực không là cái thá gì_____bất kể thế nào, đa tạ cô.
59 Chu Phỉ không nói gì, nhưng đổi tay cầm thanh kiếm chỉ có mã ngoài kia.
Nàng hơi nghiêng người, thu lại hết vẻ mặt hoặc không kiên nhẫn hoặc mất tập trung, bỗng dưng toát ra sự vững vàng sừng sững giữa ngàn độ phù hoa, vạn loại bùn nhơ.
60 Nếu bây giờ có người ra ngoài nhìn thì sẽ biết, trời đã sáng rồi.
Người trong mật đạo hoặc căng thẳng, hoặc nôn nóng, hoặc chìm đắm, thần kinh như dây cung kéo căng, không ai nhận ra thời gian đang trôi qua vùn vụt.