41 Nhìn tòa thành sừng sững ngay trước mắt, Mai Dạ Thảo không khỏi nghi hoặc. Nàng cắn cắn cánh môi rồi đưa ra lời chất vấn:
– Lưu huynh, huynh không lầm chứ? Sao… sao… lại là…
– Hoàng Lăng ư?- Trần Ngôn Thanh tiếp nối lời nàng.
42 Từ sau lần gặp trước, hắn đã điều tra rất kĩ về anh.
Thành vương gia của Kỳ Nam quốc bề ngoài lãnh khốc nhưng bên trong lại ấm áp, người gặp người yêu hoa gặp hoa nở.
43 - Thế Hào. . . Tỉnh lại đi. . . Là em. . . Là em đây. . .
Những âm thanh vọng từ nơi xa vắng nhưng rất đỗi thân quen không ngừng vang bên tai anh. Người đó gục đầu xuống ngực anh, toàn thân run lên, khóc rất nhiều, rất nhiều, ướt đẫm một mảng áo của anh.
44 Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng loạt tiếng nổ long trời đột nhiên vang lên. Mảng tường cách chỗ hai anh em đứng khoảng hai mươi mét bị phá nát. Cùng lúc đó, ba bóng người từ bên kia nhảy sang.
45 Cái gì?- Lưu Dự túm lấy cổ áo gã ăn mày báo tin, nắm tay vung lên đầy đe dọa- Ngươi xác thực không nhầm lẫn?
– Hồi… hồi bang chủ- Người nọ run như cầy sấy, lắp bắp- Thuộc hạ có mười cái gan cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.
46 Viên quan thủ thành đưa tay dụi mắt rồi lại dụi dụi mắt. Từ đám bụi mịt mù phía xa, hắn thấy rõ hai con tuấn mã đang phi nước đại về phía cổng thành. Nam tử cưỡi hắc mã đi đầu khí vũ hiên ngang, hào hoa phong nhã, chính khí lẫm liệt tỏa ra ngàn trượng nhìn cũng thấy, không lẫn vào đâu chính là Trần tướng quân danh chấn thiên hạ.
47 Lý Giang Thành lén hé đôi mắt. Trước mắt anh, Vương thần y đang xoa xoa tay cười gian trá, mùi thuốc đặc trưng từ người ông ta tỏa ra không ngừng chọc ngoáy mũi anh đến nghẹt thở.
48 Lý Giang Thành ngước nhìn ánh hoàng hôn đang nhuộm đỏ mái hoàng cung mà không khỏi lắc đầu cảm khái. Lần trước, anh trở về vì ngăn hoàng đế thoái vị, còn lần này lại vì ngăn người khác ép hắn thoái vị.
49 Đây… Đây là cái gì?- Đỗ Quân Như run run hỏi. Rõ ràng không lâu trước đó, Hàn Thừa Vận mời nàng đến chỉ để “giải quyết chuyện cũ” mà thôi.
– Ta muốn Mai Dạ Thảo chết!- Đồng minh Hàn Thừa Vận đáp lời nàng- Nếu không phải vì nàng ta thì phụ hoàng ta không chết.
50 Ngừng tay!- Lý Giang Thành hét lớn rồi nhanh như cắt lao tới, một đao gạt kiếm của Mai Dạ Thảo sang một phía, một thân chắn trước người Hàn Thừa Vận, nói tiếp- Các ngươi không được giết hắn!
Mảnh trăng tròn treo trên mái lầu rọi qua khung cửa sổ gieo chút ánh sáng bàng bạc vào phòng.
51 #1. Tình, đơn giản là một bát nước trong
- Ngô y sư, để ta!
Mai Dạ Thảo bước vội vào phòng và xòe tay về phía Ngô y sư. Vốn là, sau khi Hàn Thừa Vận vừa đi khỏi, nàng lập tức chạy đi tìm phu quân nhà mình.
52 Thanh Tâm Trà Thất.
Một phòng vẫn những con người cũ đang ngồi ũ rũ, hết người này thở dài lại tiếp đến người kế, so với không khí hừng hực hăm hở ngày trước đúng là cách một quãng xa.
53 Cứu mạng a! Có ai không? Cứu mạng a a a
~~Tiếng cầu cứu theo gió đưa lại khiến Lý Giang Thành nhíu mày khó chịu. Anh ghì cương ngựa, vén rèm nói với người trong xe:
– Ta đi một chút! Muội chờ ta!
Rồi không đợi Đỗ Quân Như phản ứng, anh chụp lấy bảo đao nhằm hướng tiếng kêu thất thanh lao đến.
54 Đường lên Thục Sơn gập ghềnh, quanh co, uốn lượn xoắn theo hình trôn ốc. Chỉ một phút lơ là sơ sẩy, chuyện xe ngựa trật đường rơi xuống vách núi cũng không lạ gì.
55 Nắng mai nhẹ dịu, trời xanh không gợn mây, gió mát hiền hòa, nước yên không gợn sóng. Một bến thuyền trãi qua mấy trăm mùa nắng dãi mưa dầu tuyết sa sương phủ, chứng kiến bao cuộc ly ly hợp hợp của thế nhân, giờ phút này vắng vẻ thưa người, bỗng trở nên trầm mặc mang một chút tịch liêu u buồn.
56 # Màn 1
– Bệ hạ… ngài…ngài… đây là…
Tại ngự thư phòng của hoàng đế Kỳ Nam, Hàn Thừa Triết hài lòng nhìn dáng vẻ của Đỗ Quân Như. Nàng run run cầm mảnh giấy trên tay hắn vừa trao, mắt trợn tròn, môi mấp máy, thần sắc tái mét.
57 #Màn 2 – Cảnh1
Từ lúc lập công vì đã giúp đỡ Thành vương tiêu trừ phản tặc, Vương thần y nhiễm nhiên nổi danh hơn xưa, công danh một đường thăng tiến, trở thành tổng quản dược khố hoàng cung.
58 Lời bạt: "Hương dạ thảo" phần 2 chỉ còn hai chuyện bên lề (tức ngoại truyện) là kết thúc. Chuyện bên lề lần này gồm ba phần [Thượng], [Trung] và [Hạ], tôi đặc biệt viết cho một trong những nhân vật tôi thích nhất trong truyện này - lão hồ ly Trần Ngôn Thanh.
59 [TRUNG]
Chuyện sau đó…
Trần Ngôn Thanh nhớ tới không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng cả Phan Nhật Minh và Ngô Thiếu Kỳ đều xác nhận Lý Giang Thành đã không còn tâm mạch, hơi thở cũng đoạn.
60 [HẠ]
Thời gian như nước chảy, rất nhiều chuyện sẽ đổi thay. Người hôm qua mới gặp hôm nay có thể đã không còn, huống chi nhiều năm cách biệt, dung mạo khó tránh khác trước, bản tính khó tránh đổi dời.