21 Viên Hòa Đông nhìn theo cho đến khi bóng dáng Hứa Tri Mẫn dần khuất xa ở đầu hành lang rồi chậm rãi xoay người lại. Đúng lúc thấy Quách Diệp Nam đứng nhởn nhơ trước mặt, anh giật mình lùi về sau một bước: “Cậu… sao lại ở đây?”Quách Diệp Nam vuốt cằm, nghểnh cổ nhìn nhìn về hướng Hứa Tri Mẫn vừa mất hút: Hình như mình đã gặp cô nàng này rồi thì phải, rốt cuộc là gặp ở đâu ta?Viên Hòa Đông chắn người trước tầm mắt cậu bạn: “Quách Diệp Nam.
22 Quách Diệp Nam tỉnh khô chỉ chỉ túi xách màu đỏ của cô: “Cô không nghe máy à?”Môi Hứa Tri Mẫn run run, đầu óc trống rỗng trong chớp nhoáng. Cô đưa mắt nhìn ra xa, bốn người vốn đang chơi bóng giờ đã ngừng lại nhìn cô.
23 Gió thu lạnh cắt da cắt thịt nhưng cả người Lương Tuyết vẫn đầm đìa mồ hôi. Tới đại học M, cô gọi điện cho Mặc Hàm, tìm được đường đến sân tennis đang bỏ không.
24 Một mùa xuân thu nữa lại trôi qua, nhanh đến bàng hoàng. Hè về, cái nắng oi nồng sấy khô cây cỏ đất đai, bầu không khí buổi tối khiến người ta ngột ngạt khó thở.
25 Mùa vui da diết nhớ quê nhà. * Đến thành phố R tròn năm năm, đây là năm đầu tiên Hứa Tri Mẫn không đón tết trung thu cùng gia đình Kỷ Nguyên Hiên. Trung thu năm nay, anh họ cô đưa cả nhà ba người về quê ăn tết.
26 Kể từ sau vụ việc Phương Tú Mai bị dị ứng, Hứa Tri Mẫn vẫn giữ liên lạc thường xuyên với Mặc Hàm. Theo thông tin Mặc Hàm cung cấp, trở lại bệnh viện tỉnh sau giai đoạn bồi dưỡng, nhóm Mặc Thâm sẽ càng bận rộn hơn.
27 Có lẽ vì căn bệnh mắc phải sau trận dầm mưa tháng hai chưa dứt hẳn nên dù tiết trời đã ấm trở lại, Hứa Tri Mẫn vẫn ho khan như cũ. Thầy cô khoa lâm sàng đã tìm giúp cô một bác sĩ nội khoa để kê đơn thuốc kháng sinh và thuốc trị ho.
28 Quách Diệp Nam thở dài ra hơi. Mặc Thâm không ngừng đi đi lại lại trước mặt anh ta, nhìn hai cánh cửa kia mà sắc mặt tái xanh. Không lâu sau, một nam y tá bưng khay đựng mẫu máu rời phòng cấp cứu, bước tất tả đến phòng xét nghiệm.
29 Tạm biệt ở cổng bệnh viện, cô hướng dẫn Lưu lái xe về nhà, Hứa Tri Mẫn đi đường vòng trở về trường. Đôi chân đang bước bỗng nhiên dừng lại. Cô ngước nhìn tán lá xanh biếc, xen kẽ giữa những cành cây vẫn là vòm trời thành phố R ảm đạm, âm u thường trực và không khí hít vào vẫn ngột ngạt oi nồng như bấy lâu.
30 Văn phòng làm việc rộng rãi trở nên chật chội bởi bao nhiêu người chen chúc. Hứa Tri Mẫn đứng ở một góc cạnh cửa dõi mắt nhìn lớp lớp đầu người qua kẽ hở nhỏ hẹp giữa đám đông trước mặt cô.
31 Nghe tiếng kêu cứu của hộ lý, Viên Hòa Đông lập tức quẳng bệnh án chạy đến phòng bệnh, tông cửa đi thẳng vào trong. Bệnh nhân đang gồng cứng người, tay chân run rẩy dữ dội vì cơn đau ngực hoành hành.
32 Tuy không thể tham gia lễ đội mũ, nhưng lại có người tặng cô một cây bút, nói chính xác hơn thì đó không phải tặng mà là trao đổi. Từ trước đến nay cô luôn xem trọng ý nghĩa ẩn bên trong đồ vật hơn giá trị của chính nó.
33 Cô cuống quýt đẩy Mặc Thâm ra, xoay lưng sửa sang lại quần áo, trống ngực đập thình thịch. Dương Sâm ho húng hắng, nói: “Hai người tiếp tục đi, tớ ra ngoài.
34 Hứa Tri Mẫn hiểu rõ những gì Viên Hòa Đông nói, bất luận cô là đàn em hay bạn bè của anh, anh đều xem cô như một người con gái quan trọng trong sinh mệnh, thế nên anh không thể dễ dàng tha thứ cho cách làm của Mặc Thâm khi cô ngã bệnh.
35 Đúng lúc Lâm Ngọc Cầm đưa bệnh nhân đi ngang qua cửa phòng giải phẫu số một thì nghe thấy câu nói sau cùng của Quách Diệp Nam, tiếp đó là giọng trả lời có vẻ dè dặt của Hứa Tri Mẫn.
36 Hay là con người Mặc Thâm không phải vô tình vô nghĩa? Viên Hòa Đông có những suy nghĩ mâu thuẫn về chuyện xảy ra chiều nay ở phòng tiểu phẫu. Anh không bao giờ đánh giá con người hay sự việc một cách phiến diện, vì phải sớm chịu đựng nỗi đau sinh ly tử biệt với người thân yêu nhất nên anh cho rằng mọi chuyện đều có nguyên do.
37 Sau cơn mưa, không khí mát mẻ vô cùng. Hứa Tri Mẫn dậy sớm hơn ngày thường một giờ, cô ủi quần áo, chải giày, lau tủ bàn. Hộp trang sức màu trắng nằm lẳng lặng trong một góc ngăn kéo, đầu ngón tay cô vuốt qua nắp hộp, cô nín thở định mở ra thì Phương Tú Mai đẩy cửa phòng giục cô: “Hứa Tri Mẫn! Mau lên, trễ giờ rồi!”Cô đành phải từ bỏ ý định, xách ba lô nhỏ màu đỏ lên chạy chậm đuổi theo Phương Tú Mai.
38 Cô mở mắt trong bóng tối đen kịt, rút một bàn tay ra lần tìm xung quanh, mò mẫm bật công tắc đèn bàn. Ánh đèn vàng tỏa sáng khung cảnh hiện tại, hóa ra anh đã bế cô vào phòng nghỉ trong lúc hôn cô đến trời đất quay cuồng.
39 Hôm nay đúng lúc Vương Hiểu Tịnh ra ngoài làm việc, Hứa Tri Mẫn nhận lời mời của Mặc Hàm cùng đi ăn trưa. Chiếc bàn dài hình chữ nhật trong một góc sáng sủa của nhà ăn công nhân viên có thể ngồi được tám người, ngoài anh em nhà họ Mặc và cô, không thể thiếu đám hổ bằng cẩu hữu của Mặc Thâm.
40 Nhìn số đồng nghiệp nườm nượp xin chuyển đến khoa có thể thấy sức hấp dẫn của khoa Hứa Tri Mẫn cao đến mức nào. Tổ chức cuộc thi cạnh tranh công khai chỉ vì một người bị điều chuyển là sự kiện lần đầu tiên xảy ra ở bộ phận y tá bệnh viện tỉnh.