41 Việc phá dỡ và di dời vô cùng vội, Đường Nghị Phàm thường xuyên phải đến công trường, nhiều chuyện phải gác lại, ngay cả tình cảm riêng tư. Đội mũ bảo hộ, anh đang nói chuyện với Thạch Lỗi thì điện thoại của Nhược Ngưng gọi đến.
42 Si Nhan vừa bước chân vào quán bar thì điện thoại của Ôn Hành Viễn tới. “Nhớ anh chưa?” Khi giọng nói giàu từ tính truyền đến, Si Nhan khẽ cười, nhưng vẫn cứng miệng, “Không nhớ nổi.
43 Cúp điện thoại, Ôn Hành Viễn nhắm mắt, nằm xuống sofa. Nếu nói anh không bận tâm thì hoàn toàn là nói dối, trong lòng anh đang cực kỳ loạn. Nhưng nếu nói là lo lắng thì hơi quá rồi.
44 Đến tối, Tạ Viễn Đằng giám sát công nhân lắp đèn cho phía ngoài của công trình. Đã sang đầu đông, nhiệt độ vào buổi tối giảm xuống rất nhiều. Tạ Viễn Đằng mặc áo lông, hai tay đút trong túi nhưng vẫn thấy lạnh, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện phiếm với đội trưởng đội thi công.
45 Cô kiên quyết không để Trương Tử Lương đưa về, đi men theo con đường trong những ngõ nhỏ. Trong đầu trống rỗng, dường như không nhớ nổi cái gì, không muốn nghĩ gì, chỉ mờ mịt tiến về phía trước.
46 Điều bất hạnh nhất của Si Nhan và Hàn Nặc là ngay cả khi có tình yêu thì duyên phận cũng đã tới hồi kết. Nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc trước mắt, điểm thêm chút tiều tụy, Si Nhan không phải không có chút đau lòng nào.
47 Ôn Hành Viễn không ngờ Si Nhan lại sốt cao đến vậy. Ăn cơm tối xong, dỗ cô uống thuốc, anh nằm trên giường với cô. “Ôn Hành Viễn?” Si Nhan nằm trong lòng anh, nhẹ giọng gọi anh.
48 Si Nhan chủ động đưa ra đề nghị về thành phố A khiến Ôn Hành Viễn hết sức bất ngờ. Tình yêu tiến triển nhanh ngoài sức tưởng tượng của anh. Trong lúc nhất thời, Ôn “đại mĩ nam” còn như khó có thể tiếp nhận nổi, nhìn Si Nhan cười khúc khích, hôn mạnh một cái rồi xoay người gọi điện cho Cảnh tổng của Cửu Duy.
49 Lúc Ôn Hành Viễn tỉnh ngủ thì Si Nhan cũng không còn ở nhà nữa, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn ăn:Em đi làm, trưa không cần đến đâu, dự án đang vào guồng, em ăn ở chỗ làm.
50 Ôn Hành Viễn lưu luyến mãi không muốn đi. Si Nhan lái xe đến công ty đi làm. Nghĩ đến trước lúc anh bước vào khu soát vé còn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, gương mặt cô đỏ lựng lên.
51 Vì vợ yêu của Ôn Hành Dao gần đến ngày sinh, anh ta gạt bỏ mọi công việc ở công ty để làm ông chồng tốt. Còn tên độc thân Ôn Hành Viễn bị bắt sang làm cu li, tạm thời tiếp quản mọi việc của công ty.
52 Chuyện về thành phố A sớm cô không nói cho ai, sắp đến Tết, Si Nhan biết Si Hạ phải họp hành liên miên nên không muốn làm ảnh hưởng đến anh. Về phần Nhược Ngưng, Si Nhan định cho cô nàng một bất ngờ.
53 Si Nhan thoáng giật mình, đến lúc tỉnh táo lại thì hai mắt hoen ướt. Ôn Hành Viễn thấy cô rơm rớm, trong mắt liền hiện lên vẻ xót xa, đang muốn an ủi cô thì lại thấy cô mím môi, dáng vẻ sợ hãi.
54 “Tiểu Nhan, Tiểu Nhan. ” Có người đang gọi cô, giọng nói thật êm ái. Si Nhan mở mắt ra, đến khi thấy rõ người đứng cạnh giường thì nước mắt đôi dòng, ngồi bật dậy, nhào vào lòng bà.
55 Con sông đã bị phủ bởi một lớp băng tuyết, mặt băng trắng xóa xem ra còn sáng hơn biển sao trên bầu trời. Mấy cây đèn cạnh sông đã bật sáng, lóe ra thứ ánh sáng nhức mắt, phủ lên cảnh phố đêm một vẻ đẹp diệu kỳ.
56 Buổi sáng, Si Nhan bị cuộc điện thoại của Ôn Hành Viễn đánh thức. “Anh làm gì đấy, không biết là hôm qua em gần thức trắng đêm à? Sớm thế này mà đã gọi điện.
57 Xe tiến vào tiểu khu, hai anh em sóng vai đi ra khỏi bãi đỗ xe. Dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, hai người bước vào thang máy. Đến cửa, Ôn Hành Dao liếc nhìn Ôn Hành Viễn, nhìn kỹ một chút, ánh mắt anh ta đang cực kỳ phức tạp.
58 Bữa tối được đặt tại nhà hàng Bạch Lộ. Ôn Hành Viễn lái xe rất nhanh, gần như là khi hai người đi sau bao lâu nhưng vẫn tới vừa lúc mấy người trên xe Si Hạ đến nơi.
59 Lúc Ôn Hành Viễn đến đón Si Nhan, cô còn đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Si Hạ cũng ở đó, có điều, sắc mặt của hai anh em không được tốt cho lắm.
60 Yêu vốn là điều tuyệt vời, thế giới này cũng nhờ tình yêu mà đẹp hơn. Ít ra, trong mắt Ôn Hành Viễn là như thế. Chưa bao giờ dám nghĩ Si Nhan sẽ chủ động đưa ra đề xuất kết hôn, dù đã thắm thiết lắm rồi, anh vẫn lo lắng, anh không biết bóng dáng kia trong lòng cô đã phai nhạt chưa.