21 Sáng sớm, sương bao phủ mặt đất, xe qua lại thưa thớt trên đường cao tốc. Si Nhan giẫm mạnh chân ga, dùng tốc độ 120 km/h lái xe như bay trên đường. Đoạn đường vốn phải mất ba giờ để đi thì cô chỉ dùng tới hai giờ đã đi qua, dừng lại trước ngôi nhà đã xa cách lâu.
22 Trời đã sáng, đám sương đã tan, nhưng ở ngã tư đường vẫn không một bóng người. Hàn Nặc dựa vào xe hút thuốc lá, bóng lưng cao lớn, khung cảnh âm u càng tôn lên dáng vẻ tuấn tú của anh ta.
23 Lúc tòa tuyên án, Hàn Nặc không hề có vẻ bất ngờ, dường như tất cả đều trong dự liệu của anh ta. Đôi mắt thâm trầm đảo qua Ôn Hành Viễn đang ngồi ở dãy ghế cuối cùng, anh ta nhếch một nụ cười như có như không.
24 Hàn Nặc đờ đẫn ngồi trên hành lang bệnh viện, bên tai vẫn nghe thấy tiếng kêu của thiết bị theo dõi nhịp tim. Cửa phòng bệnh đang mở ra phía anh ta. Một căn phòng thiếu sinh khí, một căn phòng đầy dụng cụ y tế, lạnh lẽo vô cùng.
25 “Si Hạ?” Đứng một lúc lâu, thấy anh đẩy cánh cửa phòng họp và đi ra, Tạ Viễn Đằng liền gọi khẽ. Si Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy cô đứng cách một khoảng, mái tóc đã ướt một nửa.
26 Về chuyện mảnh đất ở thành phố A, chẳng những Ôn Bùi Văn không đồng ý mà còn âm thầm tăng cường cản trở khiến cho cả hạng mục không được tiến hành thuận lợi.
27 Đêm yên tĩnh, đèn trên hành lang cũng tắt hết. Hàn Nặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Si Nhan, im lặng ngồi cạnh giường. Khẽ vuốt tóc cô, gương mặt cô, nâng niu như trước đây.
28 Ngày ra viện đúng vào ngày mai táng Hàn Thiên Khải nên đương nhiên Hàn Nặc không thể xuất hiện được. Ôn Hành Viễn cũng không lộ diện, chỉ có Si Hạ tới đón cô.
29 “Si Hạ?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Si Hạ dừng bước, lúc quay đầu lại, anh bình tĩnh lên tiếng, “Cục trưởng Trương. ”“Buổi đấu thầu hôm nay, cậu đi thay tôi đi.
30 Vẻ mặt ôn hòa và ánh mắt vẫn thế, duy chỉ có khóe môi hơi nhếch lên là ẩn chứa vẻ tức giận khó thấy. Lạnh lùng đảo mắt qua phía Hàn Thiên Dụ đang mỉm cười, đôi mắt anh có chút biến đổi.
31 Lúc đi, trời rất trong xanh, tâm trạng của Si Nhan cũng hoàn toàn khác so với lúc đi vào ba năm trước. Trong đại sảnh sân bay, dòng người qua lại không ngừng.
32 Lúc máy bay cất cánh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lúc máy bay hạ cánh, hít được không khí tươi mát quen thuộc, cô cười thản nhiên, như trút được gánh nặng.
33 Tiễn Vương Hạo và Văn Tĩnh lên máy bay xong, Si Nhan ngồi trên xe, im lặng nhìn hàng cây đang thụt lùi về phía sau một cách thất thần. “Nhan Nhan, em với Hành Viễn làm sao vậy?” Trương Tử Lương kìm nén đã lâu, giờ mới quyết định hỏi cho rõ ràng.
34 Lúc điện thoại của Si Nhan tới, Ôn Hành Viễn đang đi ra phía bãi đỗ xe. “Hành Viễn, anh nghe điện thoại đi, em ra trước…” Giọng nói xa lạ truyền đến, sau đó Si Nhan nghe thấy Ôn Hành Viễn nói “Được.
35 Những cảnh tượng dịu dàng diễn ra trong một thời gian ngắn khi còn sống chung đang đảo tung trong đầu, trái tim thì lại mơ hồ đau nhói. Hai ngày, hai ngày nữa, anh ấy hoàn toàn không thuộc về mình nữa rồi.
36 Cúp điện thoại, Si Nhan rời khỏi quán bar, thậm chí còn quên chào Trương Tử Lương. Cô không quay về nhà mà đến thẳng căn hộ của Ôn Hành Viễn. Trong con hẻm uốn lượn, ánh đèn dầu leo lét rọi lên bóng dáng mảnh khảnh của cô.
37 Một khắc thấy Si Nhan, trong lòng Ôn Hành Viễn dâng lên nỗi xúc động thật khó tả. Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng đồng ý đón nhận anh. Mười năm rồi, không ngừng gặp rồi lại chia xa, đây là lần đầu tiên cô đến đón anh.
38 Lúc Si Nhan tỉnh dậy, trên người vẫn là chiếc áo khoác âu phục của Ôn Hành Viễn, đầu gối lên đùi anh. Còn anh, tay vẫn đặt trên vai cô, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền dựa vào tấm vải lều.
39 Bữa tối xong thì điện thoại của Trương Tử Lương tới. Si Nhan không biết anh và Ôn Hành Viễn nói gì với nhau. Trong mắt Ôn Hành Viễn tràn đầy ý cười hạnh phúc, thỉnh thoảng anh còn nghiêng đầu nhìn cô, hết sức dịu dàng.
40 Si Nhan thật sự rất mệt mỏi, tối qua không được ngủ nhiều, lại vì mấy dự án nên cả ngày nay bận rộn, chạy đi chạy lại trong quán bar xong là đã kiệt sức rồi.