201 “Thế nào rồi? Trà trộn thuận lợi chứ?” Nhìn di động hiện lên một dãy số, Triệu Ngọc Văn nhìn bốn phía xung quanh rồi trở về phòng của mình. Sau khi đã chắc chắn không có người mới ấn nút nghe điện thoại.
202 Cận Thế Phong thâm tình nói xong, cúi đầu nhìn Yên Lam, tựa như nhìn một vật báu của đời mình mà cẩn thận đợi chờ đáp án. Sau một lúc lâu, ngay lúc anh nghĩ cô không trả lời, Yên Lam nằm trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu.
203 (Chương này mình sẽ đổi cách xưng hô giữa Yên Lam và Tô Anh cho phù hợp nhé J) Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu chói mắt làm Cận Thế Phong tỉnh giấc, nhìn người phụ nữ bên cạnh mình còn đang say giấc nồng, khóe miệng lại khe khẽ mỉm cười.
204 Yên Lam nuốt một hơi hết ly nước, kiềm chế cảm giác muốn phun ra. Cô nhìn không sai, nước này quả là quá khó uống. Cô không bị nhiệt, sao lại cứ phải uống thứ nước này nước kia? Nhưng nhìn Tô Anh ở bên cạnh đang ân cần chăm sóc, lại thêm đôi mắt sáng lên một cách kì lạ nhìn chằm chằm mình, chờ đợi cô uống nước, cô không nỡ cự tuyệt đành cố gắng đem toàn bộ ly nước uống vào bụng.
205 Khi nghe Kỷ Tồn Viễn nói, anh không thể tự lừa mình dối người được nữa, Lam Lam của anh đích thực đã xảy ra chuyện. Anh biết lúc anh đang họp, trong lòng bứt rứt không yên, chính là một loại linh tính mách bảo.
206 Nhìn biểu hiện cô càng ngày càng yếu dần, đôi mắt anh đột nhiên co rút, hoảng sợ ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Yên Lam, mặc kệ sự ngăn cản của những bác sĩ.
207 Trong phòng bệnh. Yên Lam nằm trên giường, yên lặng nhắm mắt, tựa như một đứa trẻ đang ngủ say. Tuy rằng sinh mạng đã từ cõi chết trở về, nhưng còn chưa qua hẳn giai đoạn nguy hiểm, lúc nào cũng phải nhờ sự trợ giúp của thiết bị y tế để duy trì hơi thở.
208 (Mình đính chính nhé, ông ngoại của Cận Thiếu Phong chứ không phải của Yên Lam, trong quá trình đánh máy xảy ra sai sót, mình đã cập nhật lại chương trc rồi.
209 Nói xong anh quay người trở về phòng bệnh. Sở Thành Minh đi theo Cận Thiếu Phong vào trong, thấy sắc mặt Yên Lam nhợt nhạt nằm trên giường, lại còn phải thở bình ô xy, hốt hoảng hạ giọng hỏi, “Sao lại thế này? Cháu nói thật cho ông biết? Rất nghiêm trọng đúng không?” “Cô ấy bị trúng độc khí ga.
210 “Cái gì?” Nghe xong, mọi người nhất thời kinh hãi, lắp ba lắp bắp. “Nhưng tại sao, bà nội Yên Lam lại có bộ trang sức này?” Cận Thế Phong chần chừ một lúc rồi mới dám lên tiếng.
211 “Vâng…. ” Nghe được lời nói động viên của Cận Thế Phong, Yên Triết ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Sở Thành Minh. “Cháu ngoan, nói cho ông biết, từ nhỏ cháu cùng chị gái sống như thế nào? Ba cháu đâu? Ba tên là gì?” Sở Thành Minh hỏi, ngữ khí hiền lành, nhẹ nhàng.
212 Sở Thành Minh thở dài, điều chỉnh lại tâm tình của mình, trầm tĩnh kể lại chuyện của ông năm xưa. Trước đây rất lâu, gia tộc họ Sở ở Mỹ cũng là một cái tên vô cùng hiển hách, vang danh lừng lẫy.
213 “Năm đó ư? Làm sao ta có thể không đi tìm? Tìm suốt một năm,bên Mỹ không có tin tức gì, ta lại trở về Trung Quốc lật từng ngõ ngách lên. Những năm đó hầu như ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một lòng một dạ đi tìm Yên nhi.
214 “Là…Triệu Ngọc Văn,” Trước ánh mắt kiên định của Sở Thành Minh, do dự một lúc,Cận Thế Phong mới nói ra. “Triệu Ngọc Văn là loại người như thế nào? Chuyện ra làm sao kể cho ta nghe đi.
215 “Được , tôi yên tâm rồi. Vậy tôi đi trước. ” Trần Mạt tạm biệt xong liền đi ra ngoài phòng bệnh. Trong phòng chỉ còn lại duy nhất Cận Thế Phong, anh lặng lẽ nhìn người con gái nằm trên giường, vươn tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt tái nhợt của cô, sao cô còn chưa tỉnh lại? Lam Lam,chẳng lẽ em không thấy có bao nhiêu người lo lắng cho em sao? Anh xin em, mở mắt ra đi! Đừng bắt anh chờ thêm nữa, anh không chịu đựng nổi nữa đâu! Trời về khuya,trăng vô cùng sáng, vầng trăng tựa như một tuyệt sắc giai nhân, dịu dàng rong chơi trên chốn nhân gian.
216 “Không, không phải ảnh chụp. Là bộ trang sức trên cổ nha đầu đó kìa. ” Sở Thành Minh thất thần trả lời. “Trang sức? Trang sức thì có vấn đề gì hả ba?” Sở Thiên Võ ngạc nhiên hỏi,ánh mắt nhìn chằm chằm bìa tạp chí.
217 Điện thoại vang lên. Nhìn cha mình tiếp điện thoại, nghe ông nội ở đầu dây bên kia nói mấy câu mà cha anh trở nên lung túng không biết làm sao. Sở Mặc Hàm cảm thấy rất muốn cười thật to lên.
218 “Kìa, không có thật mà…” Lúc này Yên Lam mới phát hiện trong phòng còn một người đàn ông nữa, cô đỏ mặt lắc đầu quầy quậy, tránh bàn tay thăm dò của Cận Thế Phong.
219 “Không cần, người đã tìm thấy. Tên Tô Anh đúng không? Ta đã phái người mang cô ta về đây rồi!” Lời vừa dứt, Sở Thành Minh đã đứng bên cửa phòng bệnh. Đi sau Sở Thành Minh còn có Sở Thiên Võ.
220 Suy tư nửa ngày, Yên Lam mới tin tưởng lời nói của Sở Thành Minh. Có lẽ từ sâu trong thâm tâm cô, vẫn hằng mong mình và Tiểu Triết có một mái ấm để sum vầy, nên khi nghe Sở lão gia gia kể lại câu chuyện, cô cảm thấy một thứ cảm giác thân thuộc, cảm giác của gia đình xuất hiện, liền tin tưởng Sở Thành Minh là ông nội mình.