121 Sau khi lo xong cho tụi kia, tôi lên xe cùng với Thiên Ánh để đưa về. Về đến nhà, dù có hơi chóng mặt nhưng vẫn biết mình phải làm thế nào. Tôi rón rén tìm được vào, vừa đi vừa rào trước ngó sau vì sợ hắn phát hiện.
122 Sau khi cúp máy, tôi cứ cảm thấy bất an ngày một nhiều lên, chỉ mong sao hắn không gặp phải chuyện gì nghiêm trọng. Sau 20 phút chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng điện thoại tôi cũng rung lên hồi chuông, tôi vội vàng bắt máy: - Nam, anh có tin gì chưa? - Bang chủ, cậu ấy…cậu ấy…_Nam cứ ấp a ấp úng mãi không nói được xong một câu khiến tôi phát cáu lên, quát- Anh ấy làm sao, anh mau nói nhanh đi.
123 - Chắc thế rồi! Tôi thấy cô bé đó tuy không phải hồng nhan mà vẫn gây tai họa đấy. Không biết cậu chủ thế nào nữa, chắc đang chật vật trên phòng, cô lên xem đi, tôi sợ lên đó lắm.
124 Nếu tôi không đồng ý kí bản Hợp đồng kia, thì cũng không làm cô dâu của hắn, không nảy sinh với hắn thứ tình cảm thật lòng kia. Nhưng nếu tôi không làm vậy, kết quả sẽ khác chứ? Hay là nó vẫn khác, rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.
125 Hắn thấy tôi nhếch nhác như một kẻ ăn xin nằm gục bên cánh cửa, chậm rãi tiến đến, dùng giọng nói mỉa mai chế giễu tôi: - Sao? Không định chạy nữa à, hôm nay em không thoát nổi tay tôi đâu.
126 Bỗng lại có một cái ma trảo du ngoạn trên người tôi, tôi cảm giác có cái gì rất ngứa nhưng không thể không nói nó giúp tôi đỡ nóng hẳn. Nhưng tại sao cứ đến lúc quan trọng lí trí tôi lại quay lại.
127 - Đừng đi, ở lại nghe anh giải thích được không?_Hắn dường như vẫn muốn níu kéo lại chút gì đó, không chịu buông tôi ra. Tôi lau nước mắt, lạnh lùng- Nói đi!Sở dĩ tôi để hắn nói là tôi muốn cho cả hai một cơ hội, tôi không muốn mình chỉ vì chưa hiểu rõ tình hình đã kết tội hắn, như thế sẽ rất bất công cho hắn.
128 Tú Oanh trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi cố tình nhếch mép chọc tức ả chơi. Đụng đến ai thì đụng chứ đừng có mà đụng đến Lâm Như Nguyệt tôi đây, tôi không chịu để yên đâu.
129
Thanh Trúc và Bảo Châu cũng thi cùng trường với tôi nhưng không học cùng lớp mà chia ra mỗi đứa một lớp. Nhưng sự chia cắt đó đâu làm tình cảm chúng tôi thay đổi, ngược lại càng thân thiết hơn ấy chứ.
130 Nhắc đến vấn đề ấy, tôi vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết ổn thỏa, cây kim trong bọc có giấu cũng có ngày lòi ra mà. Còn vài tháng nữa bụng của nhỏ sẽ nhô lên, sợ đến lúc đó dù dùng cách gì cũng không giấu được.
131 -Không có gì!_Tôi hờ hững đáp, rồi hỏi- Tại sao anh biết tôi hay đến nơi này? Có phải anh theo dõi tôi.
Lời hỏi của tôi nghe có vẻ ngớ ngẩn nhỉ, nhưng trót buột miệng nói ra rồi không thu lại được nữa.
132
Lúc ra ngoài, tôi gần như khuỵu xuống, cô thư kí ngay lập tức chạy đến đỡ tôi, ân cần hỏi han:
- Em không sao chứ?
- Cảm ơn chị, nhiều lần tôi làm khó chị mà chị không trách tôi.
133 Tôi đến chỗ Thiên, nhận lấy hành lí, rồi ngồi lên máy bay. Trước khi đi, tôi có dặn Thiên:
- Anh ở lại nhớ giúp tôi quan tâm nhiều một chút tới người thân của tôi, nhất là Trúc, nó đã chịu nhiều thương tổn, cũng vì nó thích anh, mong anh hãy sớm có câu trả lời cho nó.
134 Tôi ở cùng Thiên bốn năm, hắn luôn lo cho tôi đầy đủ nhưng tôi không muốn nợ tiền và ân tình của hắn nên cũng nhanh chóng kiếm việc làm mà trả cho xong khoản nợ nần.
135 Người giết ba mẹ tôi là Kỳ sao? Sao có thể là hắn? Tại sao lại là hắn? Sao hắn phải làm như vậy? Hắn nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy sao? Nếu hận tôi thì cứ tìm tôi mà trả thù, sao lại trút lên đầu ba mẹ tôi, họ có tội tình gì chứ? Tôi đau khổ khóc nấc lên, lòng tôi lại vỡ vụn thêm lần nữa.
136 Thế là từ hôm đó, tôi vùi đầu vào học và luyện tập bắn súng. Ngày trước tôi từng được tập võ không ít nên không có gì khó khăn trong việc luyện tập. .
137 - Nhất định rồi!_Tuấn cười trừ đáp, rồi thở dài, đưa ra lời khuyên chân thành- Chuyện của hai người tôi cũng không nhắc lại nữa nhưng cậu cũng nên tìm hiểu kĩ, cho cậu cũng là cho anh ta thêm cơ hội.
138 - Vậy là em đồng ý về với anh?_Kỳ hỏi. Tôi chí đáp lại bằng tiếng “ừ” trong tiếng nấc dài.
Hắn liền kéo tôi ra, lấy tay lau nước mắt cho tôi. Rồi hắn cúi xuống và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
139 Nửa đêm tôi bất chợt tỉnh dậy, phát hiện mình ở trên giường từ bao giờ. Quả nhiên, tôi vẫn bị “ăn” sạch không chừa mảnh giáp. Hiện tại, khắp người tôi đau nhức vô cùng, đâu đâu cũng thấy “ấn kí” mà hắn để lại.
140 Tôi nhìn sắc mặt khó coi của Kỳ lúc nói xong câu đó, bụm miệng không dám bật cười thành tiếng. Kỳ nhìn tôi, tôi lập tức nín bặt, cố gắng tạo biểu cảm nghiêm túc nhất có thể.