101 - Ừ, tôi cũng muốn ăn thử lắm. _ Ánh nói với giọng đầy chờ mong. Tôi mới thấy tội nghiệp cho nhỏ làm sao khi mà ngay từ bé đã phải chịu cái cảnh như thế này.
102 - Dạ, bác à, bác vào chậm quá rồi để trộm nó chạy mất, thật đáng tiếc. May mà nó để lại vật chứng nè!_ Tôi giơ bộ quần áo ra. Tôi thừa biết bộ quần áo này là của ai và cũng biết cái kẻ 'trộm' vừa nãy là ai, chỉ là không nói ra mà thôi.
103 Thời gian cứ thế trôi qua, ngày ngày tôi đều tìm cách chia rẽ nội bộ bọn họ. Cuối cùng thì cũng thành công. Có vẻ Khải bị trúng kế của tôi, cũng không phải kế gì cao thâm lắm, chỉ là cho hắn chút ảo tưởng về tình cảm ở phía tôi thôi.
104 [ Lúc cô bỏ đi, anh mới nhận ra xung quan mình trở nên ảm đạm như thế nào. Có cô cuộc sống của anh như có thêm sắc màu, càng tươi đẹp hơn. Bây giờ anh mới thấu hiểu cảm giác bị bỏ rơi khó chịu như thế nào, giống như một đứa trẻ bị lạc giữa đường, muốn tìm kiếm đường về mà không biết điểm đến là đâu.
105 Lúc tôi vừa rồi khỏi, đột nhiên sờ lên cổ, thấy trống không. Tôi hốt hoảng ngó nghiêng xung quanh xem có đánh rơi chiếc vòng ở đâu không. Khỏi phải nói nó quan trọng với tôi đến mức nào, dẫu sao nó cũng là nhẫn cưới của tôi đó.
106 [ Vũ trở về bang hội như thường khi, cũng chẳng ngờ anh sẽ quay lại một cách bất ngờ như vậy. Nhưng nghe nói anh trở lại cũng rất vui mừng, chỉ là lần này anh trở lại có chút không đúng rồi bởi nếu anh mà biết cô ở bên cái nhà kia đã làm ra những trò gì thì không túm cổ cô lôi về mới là lạ.
107 Ngay sau khi rời khỏi bang hội, tôi theo Kỳ trở về nhà lớn. Bọn họ thấy tôi đi cùng Kỳ thì ai cũng giơ ngón tay cái lên khen tôi ra tay nhanh – gọn – lẹ, quả nhiên vẫn đánh lừa được bọn họ.
108 -Không…không được, đừng!_ Tôi bỗng nhiên bật dậy, phát hiện mình cả người đầm đìa mồ hôi. Trong lòng nỗi lo lắng ngày càng dâng cao khiến tôi sợ hãi vô cùng.
109 Mấy hôm sau, tôi liên tiếp phải thức giấc giữa chừng vì gặp phải cơn ác mộng khủng khiếp. Cái cơn ác mộng đó cứ quấn lấy tôi không buông đã ba ngày ba đêm như để nhắc nhở kì tích sẽ chẳng xảy ra nổi.
110 [Ngay sau khi cô vừa rời khỏi, đột nhiên ngón tay anh rung động chứng tỏ đã có dấu hiệu tỉnh lại. Một lát sau, anh mở mắt. Đập vào mắt anh là khung cảnh không thể nào quen thuộc hơn – bệnh viện.
111 Ngồi đợi hắn tỉnh lại, nhân lúc này tôi lấy laptop ra nghịch một chút, tiện thể nhắn tin cho nhị vị phụ huynh báo tin vui. Khoảng hơn một tiếng sau hắn mới tỉnh lại, tôi bắc cháo ra khỏi lồng, may vẫn còn nóng.
112 - Cảm ơn ba!_Tìm được đồng minh, tôi đắc ý liếc nhìn Kỳ với vẻ tự đắc. Nào, lần này xem hắn có thể làm được gì tôi. Hắn cũng không cảm thấy tức giận, tiếp tục nhìn chằm chằm tôi khiến tôi căm tức vô cùng.
113 Tôi cứ lang thang khắp nơi, tuyệt nhiên không đến điểm hẹn vì tôi biết có hàng tá người đang theo dõi tôi, hoặc cũng chỉ là một người trong số họ nhưng là ai thì tôi không biết.
114 Hắn đồng ý đáp ứng tôi, bảo khi nào xong việc nhất định sẽ thả người. Tôi cũng biết tiếp theo mình nên làm gì nhưng tôi không thể làm. Mọi hoạt động đều bị đình chỉ ngay trong tích tắc.
115 Tôi từ từ mở mắt, cảm thấy ngực mình đau nhói. Tôi ôm ngực tự hỏi “Sao mình chưa chết nhỉ?” Tôi cứ tưởng mình tiêu đời rồi chứ, không ngờ có thể sống dậy.
116 - Nhờ mày mà tao sống lại được đó. _Lúc này nhỏ bước vào, thân thiết khoác tay lên vai trêu tôi và đổi cách xưng hô, như thế chứng tỏ nhỏ đã xem tôi là bạn bè thân thiết rồi.
117 - Được rồi, lần sau đừng trốn đi nữa, sẽ làm anh lo. Còn bây giờ vào rửa mặt đi. _Hắn lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi gật đầu rồi nghe theo lời hắn vào nhà tắm để rửa mặt.
118 Tôi sợ hãi, lo lắng, bất an khi mà nghe nhỏ ta nói như thế, có lẽ lần này, con nhỏ đó thực sự quyết tâm. Điều khiến tôi lo lắng chính là việc trong trường nhỏ được rất nhiều người yêu mến, hâm mộ, có số lượng fan vô cùng đông đảo, không có người con trai nào có thể cưỡng được vẻ đẹp của ả, vì thế tôi thấy lo sợ Kỳ sẽ rung động trước vẻ đẹp của nhỏ mà bỏ rơi tôi.
119 Tôi vừa ngồi xem phim vừa nhai ngấu nghiến bịch khoai tây chiên, hai mắt cứ dán chặt lại với cái tivi lớn. Mặc dù tôi được ba mẹ chồng thông báo rằng hôm nay Kỳ về nhưng tôi không thèm đến đón.
120 Sau khi làm xong mọi thủ tục cho bản thân, tôi cùng với Tuyết lên xe để đến công ti Kỳ. Hôm nay tôi sẽ có một ngày làm chủ trong cái công ti đó, có thể quẩy tưng bừng một phen, nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui rồi.