21 Khi Hạ Thiên xuống lầu, Hàn Trình với Lương Thanh Phong vẫn duy trì dáng vẻ như khi cậu chuẩn bị lên lầu, trông bề ngoài không có chút biến hoá nào.
Hạ Thiên đem sợ hãi thu hồi lại, xách cặp, nói với Lương Thanh Phong: “Tôi thu dọn xong rồi, giờ chúng ta đi luôn?”
Lương Thanh Phong nhìn Hàn Trình, Hàn Trình khẽ gật đầu một cái, Lương Thanh Phong liền dẫn Hạ Thiên rời đi.
22 Đúng như lời Hạ Thiên nói, buổi tối ngày bị cảm đầu tiên là thời điểm cậu khó chịu nhất, cứ ngủ một giấc sáng hôm sau sẽ tốt hơn nhiều.
Nửa đêm, Hàn Trình qua phòng Hạ Thiên, y không bật đèn, nương theo ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, đi đến bên giường, sờ lên trán Hạ Thiên.
23 Phùng công tử liếc nhìn chip trên bàn, vẫy tay ra hiệu nhân viên mang chip tới cho gã.
Phùng công tử gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, cười nói: “Không ít chip thế này, chơi một ván thôi?”
“Tuỳ ý.
24 Hàn Trình lên lầu, hỏi nhân viên phục vụ được biết Hạ Thiên đã về phòng, y cũng đi theo.
May là, Hạ Thiên không có tức giận đến mức khoá trái cửa phòng.
25 Đôi lời muốn nói: mấy chương này thật sự quá xoắn não. cứ vấp vấp, làm đc mấy câu là muốn ngừng T. T
Đầu bên kia bắt máy, không đợi Hàn Trình lên tiếng, Đỗ Trạch đã vội vội vàng vàng nói: “Đều tiễn đi tất rồi, giờ ông xuống dưới, đảm bảo không nhìn thấy bóng một ai luôn, à không tính đến nhân viên phục vụ của chúng tôi.
26 Hạ Thiên năn nỉ nửa ngày, rốt cuộc Hàn Trình cũng đáp ứng cậu sẽ không khắc chữ lên gậy bi-da, cũng sẽ không đặt gậy trong tủ kính chống đạn có tia laser báo động.
27 Về đến nhà, Hạ Thiên đem hộp nhẫn mình đã trộm đi giấu kĩ càng.
May thay, Hàn Trình vẫn luôn mang nhẫn, không có ý định tháo ra đem cất, nên cũng không chú ý tới hộp nhẫn đã biến mất.
28 Sau khi thanh tra kĩ càng tiêu chuẩn dạy và học của trường, tiện thể họp phụ huynh cho Hàn phu nhân, Hàn Trình nhường phòng họp cho các vị phụ huynh khác, còn mình thì đứng ở hành lang nói chuyện riêng với giáo viên chủ nhiệm của Hạ Thiên.
29 Món quà do Hàn Trình tỉ mỉ chuẩn bị quả nhiên khiến Nguyễn Tư Hoà vừa mừng vừa sợ.
Không tính tới giá trị món quà, cái đáng nhắc tới ở đây là tâm ý của con trai, Nguyễn Tư Hoà là người sĩ diện, trước mặt đông đảo quan khách thu được lễ vật cực kì dụng tâm của con trai, tâm trạng cực độ vui sướng.
30 Hạ Thiên không ngờ Hàn Trình không ngủ, nghe thấy tiếng Hàn Trình giật thót hết cả người.
Dùng vài giây tiêu hoá lời Hàn Trình vừa nói, sau khi ngấm xong mặt xoàn xoạt đỏ ửng lên, như mặt trời nhỏ.
31 Đương nhiên Hàn Trình không có khả năng thật sự sẽ để Hạ Thiên xuống đi bộ về, nên là hai người an toàn về tới nhà, Hạ Thiên được như nguyện pha trà chanh mật ong, cậu sợ sáng mai tỉnh dậy Hàn Trình sẽ đau đầu, cho nên lúc pha còn cố ý thêm một chút hoa cúc.
32 Hai má Hạ Thiên ửng hồng, cậu chưa kịp nói gì, Hàn Trình đã nói trước: “Cùng tôi tham gia một cuộc phỏng vấn, số tiền tiêu vặt vừa bị khấu trừ sẽ được xí xoá.
33 Hàn Trình không làm sâu sắc thêm nụ hôn này, y làm như trấn an Hạ Thiên, lặp đi lặp lại, hôn lên đôi môi bị mình cắn.
Lí trí nói cho y biết, đây không phải thời điểm phù hợp cùng Hạ Thiên trao nụ hôn đầu.
34 “Khóc cái gì chứ. ” Hàn Trình lấy khăn tay, lau nước mắt cho Hạ Thiên, “Em khiến tiền bối thành ra như này, tôi còn chưa buồn khóc đây. ”
Hạ Thiên gắt gao nắm chặt hộp nhẫn trong tay, cậu cầm lấy khăn tay, lau mặt, hít sâu một hơi: “Em muốn đồng ý luôn bây giờ, không được sao?”
“Tôi hi vọng em suy nghĩ kĩ thêm chút nữa, tôi cũng không cần gấp câu trả lời từ em.
35 Cuối thu, thời tiết hiếm khi lại ấm lên một chút, ánh mặt trời ấm áp, giữa trưa, a di hỏi qua Hàn Trình xong, chọn gốc ngô đồng pháp, bắt đầu dọn cơm trưa.
36 Hạ Thiên đặt điện thoại sang một bên, cứ cách nửa phút lại cầm lên, khoá máy, cứ cách nửa phút lại cầm lên mở khoá ra nhìn.
Hạ Thiên nhìn điện thoại, vô cùng đau đớn, đấm ngực dậm chân: “Mày còn có thể có chút tiền đồ được không?!”
Hạ Thiên rút kinh nghiệm xương máu, học tráng sĩ bóp cổ tay, tắt nguồn điện thoại, ném lên giường.
37 Hôm sau tỉnh dậy, Hạ Thiên đầy vẻ dục cầu bất mãn.
Đêm qua tốn nhiều tâm tư như vậy, chưa sơ múi được gì thì thôi, lại còn bị Hàn Trình đùa giỡn từ đầu tới đuôi, chốt lại là cậu phải chật vật bỏ chạy.
38 Khi Hàn Trình tới tiệm trà, cách thời gian hẹn gặp Chu Vận mười phút.
Hàn Trình không hiểu biết khẩu vị của Chu Vận, thế nên y dựa theo sở thích của Hạ Thiên, lựa chọn tiệm trà bánh kia.
39 Một câu này của Hạ Thiên, giống như một con dao, đâm thẳng vào đáy lòng Hàn Trình, đau nhói.
Ngẫm lại mấy ngày nay cứ do dự không quyết, ngẫm lại mấy ngày nay ‘biến số’ kia quấy nhiễu tâm trí y, lại nhìn ngắm cậu nhóc Hạ Thiên đang kìm nén không cho nước mắt rơi, gông xiềng tự y dựng lên nhiều ngày nay, trong khoảnh khắc ầm ầm sụp đổ.
40 Hàn Trình toàn tâm toàn ý muốn tổ chức một lễ cưới thế kỷ, khi giao bản kế hoạch sơ lược cho bên tổ chức sự kiện chuyên nghiệp, còn không quên bỏ thêm một câu “không có dự toán”.