21 ------------- 5:00AM tại biệt thự gia tộc Nguyễn Hoàng ---------------
Không khí trong lành buổi sáng thật dễ chịu. Bà nội vẫn như thường lệ đã ra khu vườn hoa chăm sóc cho cây cối, ba hắn thì đang tập thể dục còn mẹ hắn đã vào bếp kêu người chuẩn bị thức ăn.
22 Không khí trong lành ở khu nghỉ dưỡng thật thoải mái. Mọi người nhanh chóng ổn định phòng ốc rồi nhận được thông báo tập trung ở nhà hàng trong khuôn viên của khu nghỉ dưỡng lúc 11:00 để ăn trưa.
23 An Vy trở về thì đã gặp Hải Minh đợi sẵn ở cửa phòng. Đôi mắt nó vẫn còn đỏ vì khóc nhiều
" Cậu làm sao vậy? " - Hải Minh lo lắng đi tới trước mặt An Vy
" Không sao.
24 Màn đêm buông xuống, tiếng sóng vỗ vào bờ làm lòng người dấy lên một nỗi buồn nhưng có phần gì đó rất bình yên, mọi người đã chìm vào giấc ngủ chỉ có một con người đang lục đục mò dậy.
25 An Vy kéo Hải Minh và Bảo Nam đi sâu vào rừng, miệng không ngừng nhẩm theo lời bài hát yêu thích
" Giữa mênh mông hoa mặt trời
Trải dài cuối chân đồi phía xa
Ngồi bên anh mãi không rời
Bình yên nghe hương thơm cỏ cây
Gió ơi gió đừng vội kéo mây
Kéo hạt mưa rớt qua nơi này
Để em ngắm nụ cười của anh
Cứ dịu dàng mà lại nồng say.
26 Kết thúc trò chơi, mọi người nhanh chóng trở về phòng. An Vy vừa vào tới phòng đã thấy Thái Điệp nằm ườn dài trên ghế. An Vy nhảy vào ngồi xổm dưới đất dựa đầu vào thành ghế nhìn Thái Điệp cười.
27 Bên ngoài, trời mưa tầm tã, không có dấu hiệu nào cho thấy là sẽ tạnh. Mới đó mà đã chập tối. Vì trời mưa mà màn đêm nhanh chóng tối đen lại, mặc dù bây giờ mới chỉ là 7 giờ PM.
28 Đêm nay là một đêm dài lê thê. Trong hơi men rượu, Bảo Nam đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn Hải Băng, lòng nghĩ đến ai thì tức khắc sẽ nhìn mọi thứ đều chỉ thấy duy nhất một bóng hình.
29 " Hôm nay không say không về " - Karl nâng lon bia lên đưa vào không trung
" Chúc mừng cho tình bạn của chúng ta " - Ngọc Ngân cũng cười rồi đưa lon bia lên chạm vào lon bia của Minh Thiên
" Cạn " - Vũ Phong đưa lon bia lên rồi nhún vai nghiêng đầu cười, cậu đưa lon bia lên miệng uống một hơi
" Lần này mày về lại thấy mày khác hơn 1 năm trước nữa.
30 -------- 5h:45 AM Tại một cách rừng cách xa nơi khách sạn mà bọn hắn đang ở ---------
" Chị ơi, chị làm sao vậy? " - Tiếng nói trong trẻo của một cô bé chạy tới bên một cô gái đang nằm dưới đất, cô gái ấy không ai khác chính là An Vy.
31 Dừng lại trước một cánh rừng, Thái Điệp bước xuống xe rồi kêu bác tài chạy xe đi, cô lấy máy ra rồi bấm gọi cho ai đó:
" Tôi đã đi theo những gì các người chỉ dẫn.
32 Giọng nói đó không ai khác chính là Ngọc Ngân. Ngọc Ngân dắt tay một đứa bé đi vào, phía sau là Minh Thiên, Hải Minh và một cô gái lạ mặt. Nghe thấy giọng nói của Ngọc Ngân ai nấy đều ngoảnh lại nhìn.
33 " Camella, lại đây với chị nào? " - Thái Điệp cười rồi đi tới bế Khánh An lên rồi đi lại chiếc ghế ngồi xuống, đặt cô bé ngồi gọn gàng trên chân mình.
34 Ngọc Ngân cùng Minh Thiên tiễn vị bác sĩ về còn Khánh Anh và Bảo Nam thì bế Khánh An về phòng. Lấy lại được kí ức rồi, Khánh An cứ bám lấy anh hai không chịu buông.
35 Sau một đêm dài mưa to, vạn vật được gột rửa, sáng bừng lên một sức sống mới, reo ca cùng ánh mặt trời. Một ngày mới đã bắt đầu.
Khánh Anh và Bảo Nam đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp đâu ra đó, vali đã đóng gói gọn gàng.
36 Mới thoáng chốc trời đã chập tối, An Vy vẫn nằm ườn trên giường ngủ ngon lành. Không biết nó đã ngủ được bao lâu rồi.
" Cạch "
Tiếng mở cửa xong đến tiếng bước chân đang tiến gần về phía nó.
37 Khánh Anh đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, tay phải chống cằm, tay trái vuốt vuốt mái tóc mền mượt của Khánh An đang ngồi trên chân hắn dựa người vào hắn vừa ăn bim bim vừa xem phim cười nắc nẻ.
38 Ánh nắng sớm rọi vào làm sáng cả một gian phòng. Chiếc giường với màu chủ đạo là màu xanh in hình những bông tuyết đang được ánh sáng bao phủ. An Vy nhíu mày kéo chăn lên trùm đầu tiếp tục ngủ.
39 Khánh Anh trầm ngâm ngồi vắt chéo chân tựa lưng vào ghế, đôi mắt mơ hồ chẳng hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì. Cả bốn đứa ngồi vòng tròn đối diện nhau, chẳng ai nói với ai câu nào.
40 Khánh Anh vừa dứt lời liền chạy đi luồn qua những cặp đôi đang nhảy cùng nhau, đưa ánh mắt dò xét mọi ngóc ngách trong căn phòng lộng lẫy.
" Chết tiệt, Leo đâu? "
Càng nghĩ hắn lại càng hoảng.