21 Một ngày như mọi ngày, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Vẫn những tiếng hò rú réo tai của những “thần dân” trung thành dưới sự “cai trị” của Tứ Hải Mĩ Nam.
22 Từ trước đến giờ Hải Nghi luôn là người chú trọng đến quy tắc, có lẽ là do ảnh hưởng của gia gia. Mặc dù sống chung chỉ có hai ông cháu nhưng gia gia luôn tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho cô đúng giờ, cho nên đối với sức khỏe của bản thân Hải Nghi tuyệt đối không bạc đãi nó.
23 Bóng đêm nhanh chóng bao trùm cả không gian. Trên bầu trời đen nghịt chẳng có một ngôi sao. Một chiếc xe thể thao màu xanh lá lao nhanh đi trong bóng tối, rồi đột ngột thắng gấp trước một tòa biệt thự cổ kính.
24 Vì để tiện cho hành động sau này cho nên hôm trước, khi bị “lao động khổ sai” trồng lại đám hoa hồng, Hải Nghi rất thông minh mà chừa lại một hàng đất trống cạnh bức tường rào.
25 Hai chiếc xe thể thao số lượng có hạn lần lượt dừng lại trước một tòa nhà màu trắng trang nhã, hai bên con đường đá là hai hàng cây lâu năm nghiêng bóng mát rượi, tòa nhà màu trắng nằm khuất sau hai hàng cây, nếu ngước mắt nhìn lên sẽ thấy nóc nhà màu đỏ như ẩn như hiện trong sương mù.
26 Bóng tối phủ dần cả ngọn núi, gió đêm rít gào, lạnh lẽo. Tất cả các cửa sổ đều đóng kín. Bên trong tòa nhà màu trắng sáng đèn rực rỡ. Bước ra khỏi phòng tắm Hải Nghi không thấy Hiểu Lam đâu, chỉnh lại mái tóc rối, khoác thêm chiếc áo lông, cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
27 Ánh nắng ban mai dịu dàng hắt qua lớp cửa kính, chiếu vào gương mặt trắng nõn đang còn say ngủ trên giường. Đôi mi cong cong khẽ chớp, Hải Nghi định vươn tay che đi ánh sáng chói mắt, nhưng sự nặng nề ở bụng làm cô cảm thấy không thoải mái.
28 Trên đời này tất cả đều là định mệnh, định mệnh cho ta sinh ra, cho ta lớn lên và cho ta gặp nhau. Không có chuyện ngẫu nhiên đã thế, tất cả đều phụ thuộc vào một chữ “duyên” Giống như lúc này đây, hai chàng trai, à không, chính xác hơn là một nam và một nữ.
29 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
30 Nằm ở dưới vách núi, may mắn có cây cổ thụ chặn lại, nếu không không biết cô còn lăn quay bao nhiêu lâu nữa. Thử cử động chân nhưng đau đớn ở đầu gối khiến Hải Nghi hít hà một hơi.
31 Sáng sớm, ánh nắng ban mai màu vàng nhạt đang cố hết sức len lỏi qua chiếc màn cửa màu lam phía sau lớp cửa kính để đánh thức hai con người đang ngủ say trên giường.
32 Tom à con thật không có chuyện gì?. . . Ok, con biết rồi mà… thôi đến giờ rồi, Tom. . con yêu ông nhất… chụt. Bye bye Cúp điện thoại Hải Nghi thở phào nhẹ nhõm.
33 Đã đến giờ, tất cả mọi người sau khi dùng bữa sáng đều tập trung đông đủ. Tất cả tiến hành bốc thăm chia nhóm, sau đó đi theo ba hướng khác nhau được định sẵn.
34 Ánh nắng mặt trời buổi trưa gay gắt không kiêng nể gì mà xuyên thẳng qua tàn lá, khéo tay vẽ nên những hoa văn sống động màu đen mơ hồ in trên mặt đất.
35 Trước khi mặt trời lặn, đoàn người cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, thật không ngờ mọi người đã dựng lều, nhóm của Hải Nghi là nhóm tới cuối cùng. Sau khi điểm danh đủ tất cả, mọi người theo thứ tự trở về lều của mình.
36 Những vệt sáng màu hồng chậm rãi bao trùm lên mọi vật, phản chiếu những giọt sương lung linh còn lưu luyến trên cành lá. Mặt Trời gia gia còn vương vấn giấc ngủ dài, ngài lười biếng hé gương mặt tròn trĩnh “hello” chào ngày mới.
37 Người ta thường nói người ngốc thật hạnh phúc, không cần quản ai nói gì, chỉ cần làm những gì mình thích, cũng không cần thiết thông minh để đoán tâm tình người khác.
38 Đêm chính là tấm màn che chắn hoàn hảo cho những âm mưu xấu xa, là cơ hội tốt nhất để các ái hình thành… Ánh sáng ban ngày cuối cùng cũng khép lại nhường chỗ àn đêm buông xuống.
39 “Phốc… xuy” Hải Nghi không nhịn được cười, thực là quá đúng ý cô rồi ha ha. Nhận thấy bản thân quá mất hình tượng, Hải Nghi cố gắng kìm chế các tế bào hài hước đang vận công nổi dậy, khắc chế cảm xúc muốn lăn ra đất mà cười giờ phút này.
40 Chán thật! Hôm nay bọn người của Hải Nam làm gì không biết, bốn người bọn họ cứ làm ra vẻ có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Tùy ý nhắn một cái tin bảo có việc gấp rồi biến mất tăm.