21 CHƯƠNG 21
Nói một phen hào ngôn tráng ngữ(1) như thế, ta cố lấy dũng khí cởi y phục hắn ra, Ham Quang thuận theo động tác của ta, nhưng nhãn tình như là mọc ở trên mắt ta, chưa xê dịch một tẹo nào.
22 CHƯƠNG 22
Ta quỳ tõm xuống mặt đất, ôm cổ chân ngài, than thở khóc lóc mà kể lể:”Kiền đa ơi, nhi tử ta khổ lắm, ngài nhất định phải làm chủ a
~“Gào rú đủ chưa?”
Ngọc đế móc móc lỗ tai, đem thứ linh tinh cầm trong tay ném vào đầu ta:”Giờ nom tiền đồ của ngươi xem! Mất mặt!”
Tiểu Hồ sững sờ nhìn chúng ta, thấy Ngọc Đế cũng quên hành lẽ, ta đoán trước đứa nhỏ này bị doạ choáng váng, cảm thấy thương hại, phất phất tay, mau mau bảo nó đi ra.