1 Khe núi sương mù vương vẩn, dòng suối róc rách, hòa cùng tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, thân ở một nơi thanh u như thế, thực làm lòng người cảm thấy nhẹ nhàng.
2 Thiếu niên thấy y nhíu mày, nhất thời nghĩ đến y là tức giận, lập tức mếu miệng, một bộ muốn khóc mà không dám khóc vô cùng ủy khuất.
Thanh Vũ từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, nhìn hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, liền vươn tay sờ sờ đầu hắn.
3 Mỗi ngày sau đó, Thanh Vũ vẫn thường tới nơi đây đánh đàn, chính là bên người có thêm một hắc y thiếu niên, cùng y ngồi trên chiếu, im lặng nghe tiếng đàn kia chảy xuôi…
Chỉ cần có Điểm Mặc ở bên cạnh, Thanh Vũ liền cảm thấy thất tình lục dục xói mòn trăm năm của mình đều chậm rãi tìm trở về.
4 ” Này không phải Cầm tiên sao. ”
“…… Dung Vân tiên quân. ”
Người tới tế mi mắt phượng, giơ tay nhấc chân lộ ra vài phần quý khí. Thanh Vũ thấy hắn, cung kính chắp tay đáp lễ, ngữ khí nghe không ra bất cứ xao động nào.
5 Lại lần nữa nhìn phía Điểm Mặc, Thanh Vũ chỉ cảm thấy trên người hắn có một loại lực lượng có thể bình ổn cõi lòng cuộn sóng của mình. Y nhịn không được vươn tay đem người gắt gao ôm vào trong lòng.
6 Thanh Vũ tự nhiên nhìn ra hắn quẫn bách, lần này y không có ý nhượng bộ:
” Điểm Mặc, ngươi chớ cố kị với ta nhiều thế. Ta cũng sẽ không để ý ngươi là cái gì, người cần gì phải để ý sự tồn tại của ta đâu.
7 Làm người bị mọi loại quy củ trói buộc, rất khó trực tiếp đi biểu đạt đủ loại tình cảm. Nay bọn họ một người là tiên, một người là yêu, nói đến tuy rằng lược hiển châm chọc, nhưng bọn hắn quả thật ngược lại có thể càng tự tại yêu nhau.
8 Dung Vân hung hăng nhìn chằm chằm Điểm Mặc, cẩn thận đánh giá đây là yêu vật gì, nhưng mà càng xem trong lòng lại càng nghi hoặc, đến cuối cùng mày nhăn thật sâu, nhưng tức giận trên mặt lại không hiểu giảm bớt vài phân.
9 Nghe lời nói thiên chân mà thân thiết của Điểm Mặc, Thanh Vũ chỉ cảm thấy càng thêm chua xót. Nhưng mà y tự nói với bản thân không thể trốn tránh, có một số việc y phải tự mình chứng thực.
10 Điểm Mặc chưa bao giờ gặp qua Thanh Vũ như vậy, trong mắt y không còn nhu tình như ngày xưa, chỉ còn một mảnh lạnh như băng, thậm chí còn có thể từ trong đáy mắt xem ra vài phần ….
11 Vừa nghĩ, Thanh Vũ chua xót nở nụ cười, rõ ràng là chính bản thân y phủ nhận tình cảm của bọn họ trước, hiện tại lại nhịn không được khiếp đảm hoài nghi ….
12 Thanh Vũ vội vã hướng bên trong đi tới, không để ý lũ hồ ly thấy y đều bỏ chạy, thậm chí có con đã muốn hóa thành hình người, lại vẫn ôm đầu bận chạy.
13 Mang theo Điểm Mặc trở lại khe núi ngày xưa, Thanh Vũ đưa hắn đặt ở bên dòng suối, không khỏi lại nghĩ tới ngày đó, chính nơi này y ra đi không tử giã, nhất thời cảm thấy bi thương …
Cũng may, y còn chưa mất đi Điểm Mặc ….
14 Điểm Mặc tỉnh táo lại, đã muốn là chuyện hơn nửa tháng sau.
Giãy dụa mở mắt ra, bởi vì chưa quen với ánh sáng bất thình lình, hắn hơi nhe mắt lại một chút, sau đó mới trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy trên mặt từng trận gió phất qua, còn mang theo một mùi mặn thản nhiên, hắn nhất thời giật mình ngồi bật dậy.
15 A? Ta, ta như thế nào có thể đem ngươi tâm……”
Điểm Mặc nghe được ngất ngất hồ hồ, chỉ cảm thấy hình như là tự mình làm ra cái chuyện xấu gì, trong lòng không khỏi tràn đầy lo lắng kích động.
16 ” Thiếu gia, thỉnh lên xe ngựa. ”
” Di?”
” Thiếu gia, tiểu nhân giúp ngài mang hành lí. ”
” Đợi đã–”
” Thiếu gia, người xem hôm nay chúng ta phải đi Đông Giao xem vườn hoa cả dầu hảo vẫn là đi Tây Giao ngoạn Bích Lan hồ hảo?”
” Thanh Vũ!”
Ngồi trên xe ngựa, Điểm Mặc phụng phịu hai gò má vẻ mặt buồn bực:
” Vì cái gì ta là thiếu gia, ngươi là người hầu?”
” A, ta như thế nào có thể chịu đựng để ngươi trước sau chiếu cố đâu?”
Thanh Vũ vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai cái má tròn trịa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
17 ” Thanh Vũ Thanh Vũ, cầm của ngươi đâu?”
” Lúc trước đặt ở thiên giới, vẫn chưa mang về. ”
” Kia vì cái gì không đi lấy nha?”
” A, trên trời một ngày hạ giới một năm, ta đi lấy huyền cầm, nhân gian như thế não cũng muốn qua hơn một tháng, ta luyến tiếc để ngươi ở lại một mình.
18 Một phụ nhân trung niên ôm theo hai rổ hồng lớn vội vàng chạy đi, không ngờ vấp chân một cái lảo đảo ngã trên mặt đất, mấy quả hồng cũng lập tức ngã nhào hướng bốn phía.
19 “……”
“……”
Hai người nhìn nhau không nói gì, qua hồi lâu, Thanh Vũ mới nhịn xuống kinh ngạc mở miệng:
” Ngươi là ai?”
” Ô ô ta là Điểm Mặc a. ”
“……”
” Ô ô ô ô Thanh Vũ ngươi như thế nào có thể không nhận thức ta.