101 Hàn Như Sơ càng không bằng lòng, bởi vì không cho phép người phụ nữ khác có con với chồng mình, uy hiếp đến quyền thừa kế của con trai mình. Thế là hai người liền cố gắng đưa cho tiểu minh tinh một ít tiền, sau đó đuổi đi.
102 Sau khi người mẹ anh yêu nhất trên cái thế giới này rời đi, tính cách anh càng trở nên lầm lì. Cha của Hứa Vạn Lý, tức ông nội anh, tuổi càng lúc càng cao, sẽ càng nhớ tới đứa cháu nội đang lưu lạc bên ngoài.
103 Có lẽ là thời điểm đó, anh chú ý tới cô. Lòng chàng trai còn ngây thơ chưa biết cái gì là tình yêu, cũng không biết cái gì là con tim rung động, chỉ biết là cứ mỗi ngày sau giờ tan học đi đá banh, thấy được cô thì đáy lòng thoải mái lắm, không thấy cô thì cảm giác mất mác sao sao ấy.
104 Về sau, khi anh nghe nói trường xếp lại lớp phân ban dựa vào điểm thi các môn khoa học tự nhiên, vì thế lúc thi cuối kỳ, anh đã không làm mấy câu cuối trong đề toán.
105 Chính từ thời điểm đó, ý nghĩ cố gắng kiếm thật nhiều tiền lúc nào cũng thôi thúc anh. Giống như lời nói vừa phát ra từ radio kia, tình yêu không thể dùng tiền để đo đếm, nhưng không có tiền đồng nghĩa với không có khả năng để yêu, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, chính là muốn có đủ tự tin để yêu cô.
106 Xe của Lục Cẩn Niên đã tiến vào thành phố, mưa vẫn rơi như trút, nhưng anh không dám hồi tưởng nữa. Ở bữa tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư, Tống Tương Tư hỏi anh, Kiều An Hảo là gì của anh.
107 Editor : Mèo WĩWĩSự thay đổi đó đã khiến mối quan hệ đang ngày càng sát gần với nhau giữa anh và Kiều An Hảo càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. . . Xa đến nỗi bây giờ trở thành người xa lạ.
108 Một loạt hành động được Lục Cẩn Niên thao tác rất nhanh mà lại chắc chắn, căn bản không cho Kiều An Hảo cơ hội phản kháng, liền đóng sầm cửa ghế lại phụ, rồi bước nhanh vòng về xe.
109 Anh rời khỏi tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư sớm, thật ra, là vì cái cô nàng Tống Tương ấy không biết bị bệnh thần kinh gì, tự dưng chạy ra nói lảm nhảm chuyện tâm tư thầm kín của anh, anh bị ép bí quá nên phải rút đi.
110 Lời muốn nói đột ngột bị nghẹn trong cuống họng, Kiều An Hảo kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh chẳng biết trầm lạnh xuống từ khi nào, trông khó coi hơn so với lúc cô lên xe.
111 Lục Cẩn Niên gật gật đầu, vẫn không hề mở miệng, sau đó radio liền chuyển đến ca khúc tiếp theo. Vừa vặn nhớ tới, Kiều An Hảo thấy bài hát này rất hay, tên là “trương học hữu” [ thư tình ], cô thật ra cũng không phải quá ưa thích, nhưng lúc ca từ của nó hiện ra trong đầu, nhất là từ những ca từ đầu tiên, trong nháy mắt cô liền nghĩ đến, chính mình cũng từng viết một bức thư tình.
112 "Ừ. " Kiều An Hảo trở về liền giải thích: "Hồi chiều đi làm thẻ căn cước, quên gọi điện cho cậu. ""Ừ. " Lục Cẩn Niên bắt chước theo cô cũng ừ một tiếng.
113 Kiều An Hảo càng nghĩ lòng càng chua xót, viền mắt không nhịn được đỏ ửng lên. Cô sợ mình ngồi trên xe ngay trước mặt Lục Cẩn Niên sẽ chợt òa khóc, nên vẫn cúi gầm mặt, cố nén xuống cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy lòng, mãi cho đến khi xe đột nhiên dừng lại, cô mới ngẩng đầu.
114 Tối nay tôi không có nhu cầu… Ý anh là chỉ khi nào anh có nhu cầu về khía cạnh kia thì mới về nhà sao?Kiều An Hảo cũng không biết mình bị làm sao. Trước kia anh cũng không phải chưa từng nói mấy lời khó nghe.
115 Vì vừa rồi trời mưa to, mặt đường còn đọng lại nhiều vũng nước, Lục Cẩn Niên lái xe với tốc độ cực nhanh, khiến cho nước bắn ra tứ phía, có vài giọt đã bắn lên cánh tay đang để trần của Kiều An Hảo.
116 Thời điểm di động reo, xe Lục Cẩn Niên gần tới đường Vành đai 3. Vì trận mưa to vừa đi qua nên đường phố khá vắng, xe trơn tru bắn với tốc độ nhanh. Khi nghe thấy tiếng chuông, anh cũng chẳng thèm giảm tốc độ, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua số người gọi, là của biệt thự Cẩm Tú viên.
117 Bất thình lình có tiếng gõ cửa, dọa Kiều An Hảo đang nhìn chằm chằm phong bì màu xanh phải nhảy dựng lên, sau đó cô nghe thấy bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi "Bà chủ" của má Trần.
118 Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong là một mảng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên đi vào liền có thể nhìn thấy Kiều An Hảo đang nằm nghiêng trên giường ngủ thật sâu. Lục Cẩn Niên bước từng bước nhẹ nhàng, không tiếng động đến bên giường.
119 Từ sau bữa tiệc của Hứa Gia Mộc lần đó, anh nhín chút thời gian trong lúc bận bịu ngập đầu, số lần anh gặp cô cũng dần dần ít đi, thỉnh thoảng có chạm mặt thì cô cũng không nói chuyện với anh.
120 Trở về đoàn phim, sang ngày hôm sau vẫn quay như thường lệ, từ sáng đến tối đều là cảnh quay của Tống Tương Tư, Trình Dạng và Lâm Thi Ý. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mới tới phiên Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.