81 Những ngày này đối với Ninh Tự Thủy mà nói vừa là hạnh phúc vừa đau khổ. Hạnh phúc là biết Kỷ Trà Thần còn quan tâm cô, đau khổ chính là cô một mực chờ đợi khi tối, đợi đến buổi tối Kỷ Trà Thần sẽ đến thăm cô và đứa bé.
82 Một mực đặt trong túi xách, còn dư lại một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng, chậm rãi đeo lên ngón áp út. . . . . . Khóe miệng cong lên một đường, tròng mắt dịu dàng vô cùng, say mê vô cùng; giống như trong nháy mắt đó là Thần quỳ một chân xuống đất vì ả đeo lên này cái nhẫn cưới.
83 "Tự Thủy, tôi biết rõ những chuyện này cô khó mà tin được, nhưng cô phải biết Thần đã nhận định đứa bé trong bụng cô không phải của hắn, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô vậy sao? Hắn mặc kệ cô xảy ra chuyện gì cũng không nhìn tới, cô xảy ra chuyện nằm trên đống tuyết hắn cũng không quản, như thế nào sẽ đi quan tâm cô? Tôi hôm qua mới lén nghe anh Diệc Nghiêu cùng Thần nói chuyện, thì ra là Thần luôn biết cô ở đâu.
84 Không biết hơi sức cùng dũng khí từ đâu tới, Ninh Tự Thủy lần nữa bò dậy, vết thương ở chân đã bị làm cho lạnh lẽo tới thần kinh, không có cảm giác đau.
85 "Ninh Tự Thủy, cô cố gắng chống đỡ, tôi nhất định sẽ cứu cô. . . . . . Cũng nhất định sẽ cứu đứa bé. " Bác sĩ Hoàng chật vật bế cô từ trong đống tuyết lên, thân thể gầy nhỏ lạnh lẽo cũng bắt đầu cứng ngắc, trơ mắt nhìn Ninh Tự Thủy nhắm hai mắt lại, hai tay buông thõng xuống.
86 Ánh mắt bác sĩ Hoàng có chút cầu khẩn nhìn hắn, chờ đáp án của hắn. Hi vọng. . . . . . Hi vọng hắn có thể nhân từ một chút, dù là chỉ có một chút. Cô có thể sẽ chết! ! !Những lời này không ngừng vang vọng bên tai, lông mi của Kỷ Trà Thần khẽ run nhẹ, môi mỏng vô tình bắn ra ba chữ: "Bảo vệ đứa bé.
87 "Được, vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi. " Dương Lưu Vân ngắt điện thoại, ánh mắt xuyên thấu qua hành lang dài rơi trên người hắn. Thần cư nhiên lừa ả! ! !Ninh Tự Thủy, cô thật đáng chết!Nếu như không phải là ả cài máy nghe trộm trong di động của Đường Diệc Nghiêu, ả sẽ không tin tưởng Kỷ Trà Thần cư nhiên nửa đêm chạy đến bệnh viện, chỉ vì Ninh Tự Thủy muốn sinh.
88 Ánh mắt âm lệ thâm trầm đau lòng, căng thẳng một đường như muốn đứt rời (yêu nó à đâu mà phải đau lòng thế! Điên), vẻ mặt âm lãnh đáng sợ. Trong đầu giống như nhớ lại hình ảnh nhiều năm trước, thân thể non nớt ngăn trước mặt hắn máu tươi lan tràn, thế nhưng hắn lại không thể ra sức.
89 Thuộc Vũ Hiên cuối cùng từ phòng phẫu thuật đi ra, lấy khẩu trang xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Trà Thần đứng ngời cửa, rõ ràng là một thân nhếch nhác, nhưng trên mặt của hắn không nhìn thấy bất kỳ nhếch nhác cùng lo âu nào.
90 Hắn biết những năm này Dương Lưu Vân vẫn yêu Kỷ thiếu gia, hai lần vì hắn, ngay cả mạng cũng không muốn, hôm nay vì hắn, tư cách làm mẹ cũng mất đi, chẳng lẽ Kỷ thiếu gia không cho cô một công đạo sao?Trước cửa phòng bệnh, Đường Diệc Nghiêu mở miệng, thấp giọng hỏi: "Kỷ thiếu gia tính nói với tiểu thư thế nào?"Kỷ Trà Thần dừng bước, mặc dù không quay đầu lại, nhưng bóng lưng rõ ràng cứng ngắc.
91 Kỷ Trà Thần đặt chân đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, trong đáy mắt cô đau đớn, không có ý nghĩa. Ninh Tự Thủy mạo hiểm một đầu mồ hôi lạnh, mới vừa ngồi xong, nâng cánh tay run rẩy, ngón tay muốn nắm ống tay áo của hắn, trên mặt vui sướng không cần nói cũng biết.
92 Hít mũi một cái, lau nước mắt trên mặt, gật đầu: "Được, tôi ký"Con ngươi bình tĩnh của Kỷ Trà Thần xẹt qua cảm xúc khác thường, nhìn thấy cô vốn nên vui vẻ ký tên, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, nhưng nước mắt của cô hiện ra trong suốt, so với bông tuyết thuần khiết nhất của mùa đông càng thêm trong suốt, cảm giác tim mơ hồ đau đớn.
93 Bác sĩ Hoàng xa xa nhìn đứa trẻ sau cửa sổ thủy tinh, hơi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đứa bé bị đổi đi, sẽ không có việc gì. Chờ chuyện trở lại bình thường, sẽ giải thích cho Ninh Tự Thủy!Chẳng qua, bây giờ không biết Ninh Tự Thủy thế nào, Kỷ tiên sinh ở trong phòng bệnh, không cho phép bất cứ ai tiến vào, cũng không ai biết, rốt cuộc bọn họ đang nói những gì.
94 Mùi tanh của máu tươi bao phủ không khí yên tĩnh, chậm rãi lan ra, một đường vết máu, một đường nước mắt, tất cả đều làm cô đau đớn và vô dụng. Ngón tay của hắn ở cổ của đứa trẻ rơi xuống dấu vết bầm tím, mang theo xiềng xích cái chết.
95 Kỷ Trà Thần ngẩn ra, ánh mắt vừa rồi thật sự là Ninh Tự Thủy sao? Cúi đầu, phức tạp, con ngươi sáng tối chập chờn nhìn chằm chằm cô gái hôn mê trên mặt đất, nhếch nhác giống như là một quỷ.
96 "Em xác định không thể nữa xác định. " Dương Lưu Vân nhắc tới Kỷ Trà Thần, ánh mắt sáng lên, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Khóe miệng mang nụ cười hạnh phúc, đắm chìm trong trong tình yêu của thiếu nữ.
97 "Ninh Tự Thủy. . . . . . Ninh Tự Thủy. . . . . . "Không gian tĩnh lặng, từng ngóc ngách tràn ngập mùi nước khử trùng gay mũi. Nhưng Ninh Tự Thủy mở mắt lần nữa thì thấy bác sĩ Hoàng canh giữ bên giường, không có lên tiếng.
98 Quá nửa đêm, Ninh Tự Thủy lần nữa từ trong cơn ác mộng thoát ra, đưa tay lau đi nước mắt nhòe trên gương mặt, vẻ mặt hờ hững, giống như đó chỉ là một giọt nước mưa, chứ không phải là nước mắt của cô.
99 Y tá tiếc hận lắc đầu, xoay người rời đi. . . . . . Y tá trẻ lật tờ báo ra, nhỏ giọng đọc, từng chữ rất rõ ràng: "Một phụ nữ có Quốc tịch Trung Quốc Lý Diệc Phỉ xảy ra tai nạ xe cộ ở Hàn Quốc, rơi vào dòng nước xiết, trong xe chỉ tìm thấy giấy tờ chứng minh thân phận, mặc dù phía bên Hàn Quốc đang lỗ lực tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có tin tức.
100 Nếu như Lưu Vân không gả cho Kỷ thiếu gia, sớm muộn sẽ có một ngày ả phát hiện ra chuyện ả không thể sinh con, đến lúc đó chắc chắn ả sẽ rất đau lòng.