121 Vẻ mặt Kỷ Trà Thần tối tăm, chán ghét trong đáy mắt cô, hắn nhìn rất rõ ràng!Con ngươi lạnh lùng của Ninh Tự Thủy khẽ chớp, một giây kế tiếp, thật nhanh tung người nhảy vào trong xe thể thao, khởi động máy thật nhanh rời đi.
122 "Mẹ, mẹ nói cho con biết, nên làm thế nào mới có thể không hận hắn?" Ninh Tịch Nhược ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, nước mắt thấm trên da thịt tái nhợt, tiếng nói tràn đầy đau buồn và bi ai.
123 Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ánh đèn vẫn sáng choang, quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, tiếng hít thở yếu ớt, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt, trên lông mi treo nước mắt trong veo, thuần khiết; cô bé giống như một con búp bê dễ dàng vỡ tan tành, vừa chạm vào vỡ nát.
124 Tại sao mình vì một ác ma vẫn u mê không tỉnh ngộ? Tại sao lại ngu ngốc vì một ác ma mà toàn tâm toàn ý trả giá, từng lần một bị tổn thương vẫn còn si tâm vọng tưởng?Hận bản thân mình không tự trọng đi yêu một người đàn ông giống như ác ma, hại mẹ, hại mình, hơn nữa làm hại Tịch Nhược gặp những thứ tổn thương không đáng! Nợ Tịch Nhược trong 5 năm qua, cho dù là dùng cả đời, có lẽ cũng không thể cứu vãn.
125 Liên Phượng Vũ vội vã chạy tới bệnh viện, lúc đi trên hành lang, không cẩn thận va chạm vào một người. "Xin lỗi" Bỏ lại một câu, vội vã rời đi. Mà người đứng tại nguyên chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Người đàn ông này sao nhìn có chút quen mắt?"Đẩy cửa phòng ra, thấy Ninh Tự Thủy và Trạc Mặc đều không có việc gì, lúc này mới an tâm.
126 Đường Diệc Nghiêu không có đánh trả, bước chân lui về sau một bước, mặc kệ cô la lối om sòm. Đôi mắt cụp xuống, một cái tát kia đánh không chỉ làm đau thân thể hắn, mà còn đau cả vào trong tâm hắn, cả khoang ngực kịch liệt co rút.
127 Bóng dáng ở trước mặt ngồi xuống chỗ cô, chỗ ngồi còn chưa ấm liền mở miệng nhạo báng: "Con thật đúng là lớn gan, lấy Hồng môn của ta ra đùa giỡn. "Ninh Tự Thủy vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm chén cà phê trên tay, vòng tay lại một cái chén cà phê biến thành giấy vụn, giống như là một hình trái tim, chỉ là ở phía dưới cùng bị thiếu mất một góc.
128 Cánh tay buộc chặt, ôm lấy nó, chặt không có một khe hở, không có cách ngại. Đây là con gái của cô, con gái của mình cô, cùng Kỷ Trà Thần không có một chút quan hệ.
129 Ninh Tự Thủy gật đầu đồng ý đề nghị của cô, đứa bé này là ân nhân của Tịch Nhược, một mạng chi ân, không cách nào báo đáp. Hi vọng cho nó một dòng họ cùng thân phận, có thể làm khiến cho nó trên trời cảm thấy vui mừng.
130 Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm vào hai tay của mình, cổ họng đau đớn khó chịu, giống như có một cái gai đâm vào cổ họng, không nuốt vào được cũng không nhổ ra được, đau đến cực hạn.
131 Nước mắt óng ánh trong suốt khiến hắn không đành lòng chất vấn cô, dang tay ôm thật chặt cô vào lòng, thật chặt, dán lên nhịp tim đậ của cô. "Lưu Vân, cô ấy và đứa bé kia đã trở thành quá khứ rồi.
132 Dương Lưu Vân sững sờ, thân thể cứng ngắc nhất thời không biết nên làm thế nào. Lần đầu tiên Thần dùng sức lực lớn như thế này ôm cô, siết cô không thở nổi.
133 Mãi cho đến khi Kỷ Trà Thần ngồi ở trước mặt của cô, Ninh Tự Thủy từ đầu đến cuối không có mở miệng, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, môi đỏ mọng mím chặt, bình tĩnh thong dong.
134 Có lẽ là bởi vì Kỷ Trà Thần nói trước cho phòng tiếp tân, cho nên Liên Phượng Vũ và Ninh Tự Thủy cũng không gặp khó khăn gì cả được đưa thẳng tới phòng họp.
135 Kỷ Trà Thần vòng vo khẩu sung trong tay, lại chậm chạp không có để dưới đất, nhìn bộ dáng của cô giống như không có sợ hãi một chút nào. "Tao bảo mày để súng xuống, có nghe hay không nếu không ả nhất định phải chết!" Dao găm trong tay người đàn ông cứa rách làn da mềm mại của cô , dòng máu đỏ thắm nhanh chóng rơi xuống, dọc theo xương quai xanh của cô chảy xuống một vệt thật dài, thấm ướt quần áo.
136 "Đáng chết!" Si Mị tức giận ngũ quan vặn vẹo chung một chỗ, hướng về phía người đàn ông sắp chết kia nổ súng, bắn thành tổ ong vò vẽ, đến bộ dạng không kịp tắt thở, trợn to đôi mắt, chết không nhắm mắt.
137 Thân thể khẽ động, toàn thân đều là vết thương dấp dính khó chịu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng trước cửa, cổ họng khẽ động, "Thủy Thủy" hai chữ vẫn nghẹn ở nơi đó, không xuống được, không lên nổi, khó chịu muốn chết.
138 Liều chết triền miên, thân thể nóng bỏng dán chung một chỗ, khiến đối phương đều cảm nhận được nhịp tim cùng tốc độ lẫn nhau, tựa như đánh trống. Đầu ngón tay hắn dịu dàng vuốt ve làn tóc đen mềm của cô, ánh mắt thiêu đốt nóng bỏng cùng tham muốn giữ lấy.
139 Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có gì. ""Nhưng cả ngày em không yên lòng. " Liên Phượng Vũ không giấu chút lo lắng nào.
140 Kỷ Trà thần đợi cả sáng mà không thấy Ninh Tự Thủy tới đây, vẻ mặt càng ngày càng kém, tâm tình cũng kém đến mức tận cùng. Si Mị nói, một câu hắn cũng không nghe lọt.