41
“Cho dù chết chị cũng phải sinh nó ra!” Thái độ của chị không hề có chút lung lay, “Chị đã nói rồi, chị phải sinh con cho Thiên Phi, chị nhất định phải làm được!”
Anh rể rõ ràng đã nhiều lần nghe những câu thế này, thế nên chẳng có phản ứng gì, chỉ gục mặt im lặng.
42 Tôi thật sự không nhẫn tâm, liền khuyên nhủ: “Anh rể, anh cũng đừng cực đoan như thế, chị cũng là vì muốn tốt cho cả hai thôi, đứa bé đã hơn tám tháng rồi, nếu cứ bắt bỏ đi, chị không nỡ cũng là việc thường tình mà, anh cứ từ từ khuyên chị là được, cái gì mà li hôn chứ? Làm vậy quá tàn nhẫn.
43
“Hả?” Tôi thấy toàn thân lạnh toát, đứng không vững nữa, “Chị… chị muốn đi đâu? Không được, không được, chị ấy… chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, mau… mau…”
Mặt anh rể cũng tái mét: “Tử Mạt, em đừng lo, anh sẽ đuổi theo cô ấy! Mới chỉ một chốc thôi, Ngọc Minh chắc chưa đi xa đâu, em cứ chờ anh!”
Dứt lời, anh rể lập tức chạy đi.
44 Không biết qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ mặc áo phẫu thuật dính đầy máu bước ra: “Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng người mẹ không giữ được, tình trạng của đứa bé cũng không tốt, đã được chuyển đến khoa nhi rồi.
45 Mẹ tôi bảo rằng, sau khi tôi sinh con xong thì phải vào phòng săn sóc đặc biệt, Đào Tịnh Mẫn đã rất lo lắng cho tôi, ngày nào cũng đến bệnh viện, vừa thăm tôi vừa thăm đứa bé, cứ hễ nhìn thấy là lại bật khóc, thật sự rất đáng thương.
46 Thật ra tôi tuy rất đau lòng, nhưng không nghiêm trọng đến thế, chủ yếu chỉ là nhớ con thôi, cũng may còn có An An bên cạnh, cũng có tác dụng an ủi khá lớn về mặt tinh thần, đến khi An An được một trăm ngày tuổi thì tôi cơ bản đã bình thường trở lại rồi.
47 “Người thân hôm nay đến đều bảo rằng con rất tuyệt, tận tình chăm sóc An An như thế, lại còn bảo rằng chi bằng con làm mẹ của An An luôn đi, để tránh cho người khác sau này trở thành mẹ kế của nó, khiến nó phải khổ sở.
48
Những chuyện không vui đều đã qua, tôi không ngờ được rằng mình lại có thể dễ dàng nhận được sự thông cảm và chúc phúc của người lớn hai bên như thế, thế này có được xem là khổ tận cam lai không?
Tôi từng nhiều lần gọi điện cho Đào Tịnh Mẫn, rất muốn biết tình hình của con trai tôi, nhưng điện thoại của bà ấy luôn không gọi được, tôi cũng không biết bà ấy đã đi đâu, đã chạy đi hỏi hết những người quen của bà ấy, nhưng không ai biết quê của bà ấy ở chỗ nào, khiến tôi thấy vô cùng hụt hẫng.
49
Chúng tôi giờ đã là vợ chồng hợp pháp, cho dù có làm gì thì cũng không cần phải ngần ngại nữa, cảm giác này trước đây không thể so sánh được.
Áo ngủ của tôi quá mỏng, thà không mặc còn hơn, Thiên Phi vuốt ve tôi bên ngoài lớp áo còn kích thích hơn cả trực tiếp chạm vào da thịt tôi, tôi vừa run rẩy vừa khẽ rên lên, vô cùng chờ đợi.
50 Kết hôn được một khoảng thời gian thì bố mẹ chồng trở về nhà của họ, chỉ còn tôi và An An ở nhà, tôi thường đưa con bé đi các lớp học thiếu nhi để nó làm quen với nhiều người, còn thường xuyên kể chuyện cho nó, con bé rất thích ở cùng tôi, dù đang làm việc riêng cũng cứ liên tục gọi mẹ, đáng yêu không chịu được.