21 Diệp Dĩ Muội lạnh lùng liếc nhìn người phóng viên đó, trong lòng cô không hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận và rất muốn trút hết ra ngoài.
22 Tần Hàm Dịch ép cô vào giữa cơ thể anh ta và ghế xe, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô như con đại bàng đang nhìn vào con mồi.
“Diệp Dĩ Muội, tôi hỏi lại cô một lần nữa, váy cưới thiên thần tại sao lại được mặc trên người cô?” Tần Hàm Dịch gằn giọng nói lạnh lùng, sự dịu dàng nhẹ nhàng vừa nãy sớm đã biến mất một cách triệt để rồi, thay vào đó là một tư thế và giọng điệu làm cho người khác phải sợ hãi.
23 Đối với Hứa An Ca, Diệp Dĩ Muội tuy trong kí ức không hề tìm thấy con người này, nhưng ở đâu đó, lại luôn có một cảm giác rất quen thuộc, nó cứ quanh quẩn vướng vít trong trái tim cô.
24 Khoảng cách quá gần giữa hai người, lại thêm với áp suất không khí như bị giảm xuống, đúng là làm con tim người khác không thể không tăng nhịp đập.
Nếu, trước mặt Diệp Dĩ Muội là một người đàn ông khác, có khả năng Diệp Dĩ Muội còn có thể phản kháng lại được.
25 Sống mũi Diệp Dĩ Muội cay cay, hai mắt cô nhòa đi.
“Tần Hàm Dịch, rốt cuộc tại sao? Tôi đã rất nhẫn nhịn với anh rồi, rốt cuộc anh còn muốn tôi làm thế nào nữa thì anh mới có thể buông tha cho tôi?”
Con tim Tần Hàm Dịch khẽ nhói đau, hai mắt anh ta chớp chớp, khi Diệp Dĩ Muội còn chưa kịp hiểu được thái độ này của anh ta có nghĩa là gì thì đôi mắt anh ta đã được bao trùm bởi một sự khinh bỉ rõ nét: “Diệp Dĩ Muội, có trách thì trách bản thân cô, không nên đứng núi này trông núi nọ, không biết đường mà an phận.
26 Trong sự im lặng, chiếc xe rất nhanh đã đưa ba người về tới khách sạn.
Nhận lấy thẻ phòng, dưới ánh nhìn kì lạ của nhân viên phục vụ, ba người vào thang máy đi lên căn phòng hạng tổng thống ở tầng 26.
27 Tần Hàm Dịch thấy ánh mắt của Hứa An Ca nhìn thẳng về phía Diệp Dĩ Muội, đột nhiên cảm thấy tức giận, quay đầu lại nhìn Diệp Dĩ Muội, làm cho cô sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, anh ta mới quay người lên, nói lời với ngữ khí khó chịu cùng Hứa An Ca: “Hứa An Ca, chúng ta gặp riêng nhau nói chuyện một lát.
28 Chỉ một câu nói mà dường như đã đem trái tim cô cắt ra làm từng mảnh nhỏ.
Cô đột nhiên như hieur ra điều gì đó. . . .
Hóa ra, hai người đàn ông này đối với cô, anh tranh tôi cướp, chẳng qua cũng là vì một cô gái tên Hạ Lam.
29 Ai mà biết được, không bao lâu sau, chàng thanh niên đó đã quay trở lại, trong tay còn cầm một miêng gạc bông và thuốc nước.
Chàng thanh niên ngồi xuống bên cạnh Diệp Dĩ Muội, không hỏi một câu nào, bèn đỡ tay cô lên, bôi thuốc vào vết thương cho cô.
30 Hứa An Ca không đuổi theo cô mà anh đứng ở phía sau cô, tiếng nói có phần kích động: “Dĩ Muội, việc chiếc váy thiên thần anh đã đồng ý với em, anh làm được rồi!”
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, giận dữ đùng đùng đi tới bên cạnh Diệp Dĩ Muội, kéo tay cô, chất vấn: “Diệp Dĩ Muội, cô chẳng phải đã nói cô và anh ta không quen biết nhau cơ mà?”
Diệp Dĩ Muội thản nhiên nhìn vào khuôn mặt tức giận của Tần Hàm Dịch, không hề trả lời câu hỏi của anh ta, mà quay người lại nhìn Hứa An Ca, cười chế giễu rồi hỏi: “Chúng ta quen biết nhau sao?”
“An ca ca” là sự ấm áp duy nhất trong thời thơ ấu của Diệp Dĩ Muội.
31 Hứa An Ca, là điều đẹp đẽ và ánh sáng duy nhất trong thời thơ ấu của cô.
Tần Hàm Dịch, là tình yêu đầu đời của cô, là người đàn ông duy nhất mà cô đã yêu.
32 Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt, ngữ khí nói chắc chắn: “Cô là Hạ Lam đúng không?”
“Hàm Dịch từng nhắc với cô về tôi?” Hạ Lam không hề ngạc nhiên, khẽ mỉm cười rất thiện cảm với Diệp Dĩ Muội.
33 Hạ Lam lập tức hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: “Dĩ Muội, tôi không hề có ý đó. ”
Diệp Dĩ Muội nheo mày, cảm thấy phản ứng của Hạ Lam có phải hơi quá không.
34 Tần Hàm Dịch giống như bảo vệ một vật báu vậy, anh ta nhẹ nhàng cẩn thận đỡ Hạ Lam lên, để cho cô ta dựa vào lòng mình, hai con mắt nhìn vào cô ta không rời dường như đang xem cô ta có bị thương ở đâu không.
35 Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi của Hạ Lam, rồi cả khóe miệng cũng không ngừng chảy ra, dưới ánh sáng đèn điện nhìn càng như đập vào mắt.
Còn nét ngoài yếu ớt của Hạ Lam lúc này đã làm cho sự dũng cảm của cô ta càng nổi bật hơn.
36 Diệp Dĩ Muội chỉ cười khểnh một cái không hề đáp lại.
Cô còn có thể nói gì?
Anh ta không phân biệt được trắng đen tốt xấu liền giáng ngay cho cô một cái tát, bây giờ lại đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên người cô.
37 Diệp Dĩ Muội sớm đã đoán ra được là cô ta sẽ ở đây, cô còn đoán được, nếu cô gõ cửa thì Châu Lan Na cũng sẽ không mở cửa cho cô.
Vì vậy Diệp Dĩ Muội đã rất sáng suốt khi đi tìm nhân viên phục vụ của khách sạn để giúp cô mở cửa.
38 Nếu có thể, Diệp Dĩ Muội thực sự tình nguyện muốn rằng bản thân cô chưa từng được gả cho Tần Hàm Dịch.
Cho dù, cô thật sự yêu anh. . . .
Chỉ vì, cô vô cùng ghét cái cảm giác phải đối đầu, phải tranh giành với người phụ nữ của anh ta.
39 Diệp Dĩ Muội khẽ cười, quay người đi về phía vali hành lý của mình, lật ra và chọn lấy một chiếc váy chấm hoa nhỏ.
Cô không tin, Châu Lan Na lại tự mình không rõ vị trí Tần thái thái, kể cả không dành cho Diệp Dĩ Muội cô thì vị trí đó cũng sẽ không thuộc về Châu Lan Na.
40 Diệp Dĩ Muội quay đầu lại, nhìn cô ta cười lạnh lùng, rồi lại quay người tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
Cô cảm thấy, Châu Lan Na đúng là điên rồi, vì muốn tống cổ Hạ Lam mà lại muốn đứng cùng một chiến tuyến với cô.