41 Diệp Dĩ Muội vội vàng hốt hoảng từ trên giường bò dậy, bèn muốn chạy về phía sau.
Thế nhưng cô còn chưa kịp xuống khỏi giường thì Tần Hàm Dịch đã nhảy bổ lên, anh ta đè cơ thể mình lên cơ thể cô.
42 Diệp Dĩ Muội thực sự không hiểu, nếu Tần Hàm Dịch thật lòng yêu Hạ Lam sâu sắc như vậy, sao anh ta lại làm cái việc là dâng Hạ Lam cho người khác. . .
43 Lúc này Tần Hàm Dịch không biết rằng bản thân mình hận Diệp Dĩ Muội vì đã cướp đi hạnh phúc của Hạ Lam nhiều hơn hay là hận cô vì cô đã mê hoặc bản thân mình nhiều hơn.
44 Diệp Dĩ Muội do nhất thời vội vàng, mà tát vào mặt Tần Hàm Dịch một cái, nhưng thế nào cô cũng không ngờ được rằng, hậu quả đổi lại lại là như thế này.
45 Bàn tay cô ta nắm lấy mép bàn, lúc này mới có chỗ dựa để giuex vững cơ thể, đón nhận những hành động như đang phát điên của Tần Hàm Dịch.
Cô ta rên lên càng lúc càng to hơn, chỉ vì muốn báo thù Diệp Dĩ Muội đang ở trong phòng.
46 Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội như vậy, toàn thân rõ ràng là cứng đờ ra, cuối cùng anh ta cũng như đóng băng lại trước ánh nhìn lạnh lùng đó của cô.
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi?” Diệp Dĩ Muội nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt bình lặng, không có một chút hi vọng hay chờ đợi gì.
47 Diệp Dĩ Muội nhanh chân đi tới phòng thay đồ, cô thay một chiếc quần bò và một chiếc áo dài tay, thêm một chiếc áo khoác rồi mới trở lại căn phòng ngủ.
48 Diệp Dĩ Muội sau khi ra khỏi nhà tắm mới phát hiện hai tay mình vẫn dính đầy xà phòng.
Cô liếc mắt nhìn đống quần áo của Tần Hàm Dịch ở trên giường, đột nhiên hai mắt sáng lên, cô lóe lên một ý nghĩ.
49 Diệp Dĩ Muội nở nụ cười tươi đỡ lấy menu, cô chọn vài món ăn đắt nhất.
Tần Hàm Dịch nhìn nét mặt bình thản của Diệp Dĩ Muội, đột nhiên anh ta tròn xoe mắt, miệng đơ ra không còn cười nữa.
50 Tần Hàm Dịch đi nhanh ra khỏi nhà hàng, đi thẳng về phía thang máy, nhưng chiếc thang máy đáng chết, sao lại chậm như vậy, mãi vẫn chưa tới.
Từ nhỏ tới lớn, anh ta nếu phải chịu sự chú ý của người khác thì cũng là những lúc rạng rỡ và nổi bật nhất, đây là lần đầu tiên anh ta xấu hổ phải chạy trốn thế này.
51 Cuối cùng anh cũng biết, tại sao khi vừa vào tới nhà hàng đã có người nhìn chằm chằm vào anh ta rồi.
“Châu Lan Na, cô giải thích cho tôi, thế này là thế nào?”
Châu Lan Na giật mình, vội vàng lắc đầu lia lịa, chỉ tay vào Diệp Dĩ Muội: “Hàm Dịch, không phải em, là Diệp Dĩ Muội đưa quần áo của anh cho em.
52 Tần Hàm Dịch đến nhìn cũng thèm nhìn Châu Lan Na, bèn lạnh lùng mở miệng: “Cô ở lại. ”
Châu Lan Na đột nhiên đứng khựng lại, hai mắt đỏ lên, ánh mắt chằm chằm tức giận nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
53 Tần Hàm Dịch nhìn thấu được suy nghĩ của Diệp Dĩ Muội, trong lòng thầm tức giận, anh ta nói bực dọc: “Cô yên tâm, cậu ấy sẽ không làm cô chết mất đâu mà lo.
54 Lam Dư Khê nhìn bộ dạng thất thần của Diệp Dĩ Muội, anh ta cười lúng túng, rồi như đánh lạc hướng sự chú ý của cô, anh ta tìm chuyện nói: “Cô tên Dĩ Muội?”
“Vâng.
55 “Đúng vậy. ”
Diệp Dĩ Muội do dự một lát, lý trí cuối cùng cũng chiến thắng sự kìm nén.
Chỉ hai chữ cũng đủ để làm cho Hứa An Ca cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, anh không vì bản thân mình mà chỉ vì cô.
56 Lam Dư Khê cười xấu xa, đạp chân ga, không hề có ý dừng xe lại.
“Thế sao được, Hàm Dịch đã dặn tôi rồi, phải chăm sóc cô cẩn thận. ”
“Hứa An Ca không còn ở đây, anh không cần thiết phải nói dối nữa đâu.
57 Lam Dư Khê trong lòng thở dài một tiếng, anh ta khởi động xe, rời khỏi bờ sông Seine.
Xem ra, cả đời lừng lẫy của anh ta đã bị hủy hoại bởi Tần Hàm Dịch rồi.
58 Bàn tay đang bóp lấy cằm cô từ từ được bỏ ra, những giọt nước mắt dưới hàng mi đó rơi xuống lại như con dao chọc thẳng vào trái tim anh ta.
Ngay sau đó, anh ta bị cơn đau bất ngờ khó hiểu đó làm cho sợ hãi, anh ta hất cô ra, bực dọc lớn tiếng gầm lên: “Cút!
Diệp Dĩ Muội mở mắt nhìn anh ta, chỉ cảm thấy thắc mắc một giây rồi nhanh chóng bò dậy, chạy ra ngoài.
59 Lam Dư Khê và chị Vu đương nhiên cũng đã nhìn thấy nét biểu cảm thể hiện hết ra của Diệp Dĩ Muội, cô thì tức tối sầm mặt lại, còn chị Vu thì lại cười cười đi lại gần Diệp Dĩ Muội, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Lam Dư Khê là một người đàn ông tốt đấy.
60 Ngoài cửa, Lam Dư Khê đang dựa lưng vào tường, nghe từ bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở, con tim anh không hiểu sao lại đập loạn lên đau đớn.
“Chẳng phải đã nói với cậu là đừng đùa quá đáng quá còn gì?” Chị Vu cầm một chiếc khăn mặt, một cốc nước lọc đi tới, thở dài.