81 Mãi cho tới khi Châu Lan Na nhảy chầm vào lòng Tần Hàm Dịch, khóc òa như một đứa trẻ anh mới đột nhiên như trở về với thực tại.
Hạ Lam là một cô gái rất cứng đầu, rất ít khi khóc trước mặt anh, mà kể cả có khóc thì cũng sẽ không khóc thành tiếng.
82 Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tần Hàm Dịch liếc mắt nhìn một bàn bày kín thức ăn, nhưng anh không hề có cảm giác thèm ăn.
Không sai, đúng toàn là những món anh thích ăn.
83 Khi Tần Hàm Dịch về tới phía ngoài căn biệt thự, vú Trần vẫn đang đợi ở ngoài phòng khách, bà vẫn chưa ngủ.
“Vú Trần, sao vú vẫn chưa ngủ?” Tần Hàm Dịch thay giày, đi vào trong.
84 Tiếng nói của Diệp Dĩ Muội dừng lại, cả căn phòng chìm vào một sự yên lặng kéo dài. . . . .
Hạnh phúc?
Tần Hàm Dịch từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ này, hoặc cũng có thể nói, anh căn bản không hề biết thế nào là hạnh phúc.
85 Cô không phải đang đoán, mà là nỗi đau của anh cô cảm nhận được, là sự cảm nhận bằng cả con tim.
“Đừng có lôi Hạ Lam vào đây. ” Tần Hàm Dịch đột nhiên tức giận, gầm lên với cô.
86 Lời của Lam Dư Khê và Diệp Dĩ Muội từng nói không ngừng vang lên bên tai Tần Hàm Dịch, anh không muốn hoài nghi Hạ Lam, nhưng anh vẫn đã có sự nghi ngờ.
87 Người khác nhìn vào sẽ thấy, Hứa An Ca và Diệp Dĩ Muội không thể có một chút quan hệ gì với nhau.
Thế nhưng hai người như vậy, dường như giống anh cùng với Hạ Lam, đã từng biết và để lại dấu ấn trong nhau.
88 Tần Hàm Dịch nhấc chân đi vào trong, trong phòng có một mùi thơm nhè nhẹ bay đến mũi anh.
Anh hơi nheo mày lại, đây là phòng của anh, chưa từng có mùi hương của phụ nữ.
89 Tần Hàm Dịch tự mình lái xe, hướng về phía trung tâm thành phố, anh dừng xe lại trước một cửa hàng quần áo.
“Chẳng phải là đến nhà bà nội anh à?” Diệp Dĩ Muội nhìn phía ngoài cửa xe, không hiểu liền hỏi.
90 Diệp Dĩ Muội bị anh nhìn làm cho có chút không tự nhiên, hai má càng ngày càng đỏ, hai mắt chớp chớp, đứng lên, bèn nhanh chân bước về phía phòng thay đồ.
91 Diệp Dĩ Muội vì hành động của Tần Hàm Dịch mà bị dọa cho toàn thân cứng đơ lại, ngay cả thở cũng không dám thở.
Cô biết anh xấu xa thế nào, nếu như cô mà kêu lên, chắc chắn anh sẽ để cho mọi người chạy vào và chiêm ngưỡng cảnh này.
92 Diệp Dĩ Muội nghĩ, ngoài Hạ Lam, trên thế giới này ngoài Hạ Lam ra thì mãi mãi sẽ không có cô gái nào có thể làm cho anh vội vàng và lo lắng như thế.
Còn cô, Diệp Dĩ Muội, là người vợ hợp pháp được miệng anh nói ra, nhưng với anh mà nói, chỉ là một con mèo nuôi cho vui mà thôi, vui lên, thích thì anh chơi đùa với nó, chán rồi, thì anh sẽ vứt nó sang một bên, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
93 Diệp Dĩ Muội nghe thấy liền quay đầu lại, trước mắt cô là hình ảnh Lam Dư Khê, một tay anh cho vào túi quần, một tay vẫn cầm đồng tiền xu đưa cho cô.
“Lam Dư Khê, sao anh lại ở đây?” cô nheo mày lại, hỏi có vẻ tò mò.
94 Lam Dư Khê im lặng một lúc rồi mới quay đầu sang nhìn cô, cười nhàn nhạt: “Thành hiện thực rồi. ”
Diệp Dĩ Muội nhìn anh với ánh mắt tham dò, nỗi buồn trong ánh mắt anh đã nói cho cô biết điều ước của anh chưa thành hiện thực.
95 Cảnh sát giao thông thấy thái độ ngôn cuồng của anh, nói một câu mà công việc của bọn họ vẫn thường nói rồi muốn kéo xe đi: “Không được, xe của anh đã đỗ sai quy định, bắt buộc phải kéo đi.
96 Ở đây là chốn phố xá phồn hoa, trước mặt bao nhiêu người đang đứng xem, viên cảnh sát đó đương nhiên là không thể nào bị Lam Dư Khê dọa cho sợ hãi, nhưng cũng đã hạ xe anh xuống.
97 “Lam Dư Khê, tuy tôi không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần chúng ta vẫn còn sống, thì chúng ta đều nên trân trọng bản thân, đúng không?” lời cô nói là để cho anh nghe và cũng chính là để nói cho bản thân mình.
98 Lam Dư Khê đẩy cửa xe bước xuống, đi tới bên cửa xe Diệp Dĩ Muội ngồi giúp cô mở cửa xe, mới trả lời: “Nhà hàng tư nhân, đưa cô tới ăn cơm. ”
“Nhà anh?” Diệp Dĩ Muội ngẩng đầu lên nhìn căn biệt thự cổ, vừa liếc mắt nhìn vừa xuống xe.
99 Lam Dư Khê làm đồ ăn với tốc độ rất nhanh, nhaanh tới nỗi mà Diệp Dĩ Muội cảm thấy anh vừa mới vào trong đã đi ra rồi.
Có điều, cũng rất đơn giản, trên một chiếc khay, đặt một chiếc bát lớn đang bốc hơi lên, bên cạnh lại hai cái bát nhỏ.
100 Cô không nói gì, trong lòng thầm chúc phúc cho anh.
Một lúc lâu sau, phần dưới cơ thể cô bị ướt mới làm Diệp Dĩ Muội chú ý và đưa cô trở về với thực tại.