21 Quản Lợi Minh nghiêm khắc gọi Quản Đồng đang ở trong phòng đọc: “Quản Đồng, con mau ra đây!” Quản Đồng ra khỏi phòng đọc, đứng nhìn hai người mặt mày ủ rũ: “Sao thế ạ, mẹ làm xong cơm rồi ạ?” “Quản Đồng à, các con còn trẻ nên còn chưa tiền khó như thế nào, thế mà đã dám phung phí như vậy, đợi đến khi về già, những lúc bệnh tật ốm đau hay gặp phải tai họa gì thì biết làm thế nào?” – Quản Lợi Minh buồn rầu căn vặn – “Một chiếc túi thôi mà hơn 600 tệ, sao các con chẳng biết tiết kiệm gì thế hả?” Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh đang đứng ngây như phỗng, lại thấy chiếc túi trong tay cô, thì lập tức hiểu ra sự tình, bèn cất tiếng nói với Cố Tiểu Ảnh: “Em về phòng thay quần áo đi, mẹ nói sẽ làm món thịt bò xào sả ớt cho chúng ta, chuẩn bị ăn ngay thôi.
22 (6) Trong lúc đó, Quản Đồng hộc tốc bước vào nhà, dáo dác ngó khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng một ai trong nhà. Bố mẹ thì sáng ra đã bảo là sẽ cùng nhau đi chợ rồi? Nhưng còn Tiểu Ảnh đâu? Nghĩ kỹ lại thì chợt nhớ ra: Hôm nay là ngày Học viện nghệ thuật khai giảng! Tiểu Ảnh nhất định là đã tới trường rồi.
23 (8) Cố Tiểu Ảnh chìm vào mê man. Trong vô thức, cô chỉ toàn thấy cảnh Quản Đồng và Quản Lợi Minh cãi cọ. Cố Tiểu Ảnh đứng nép ở một bên, cùng với Tạ Gia Dung xem cảnh hai cha con cãi nhau, thỉnh thoảng muốn nói vài câu, nhưng cổ họng bị vật gì chặn mất.
24 “Nhưng vì sao mọi người đều nói anh thông minh hơn em?” - Cố Tiểu Ảnh bước tới, ôm lấy cổ của Quản Đồng rồi ngồi vào trong lòng anh. Đương nhiên lúc trước đó cô không quên đóng cửa phòng đọc lại, vì cô vẫn nhớ trong nhà còn có bố mẹ chồng nữa.
25 “Thấy rồi đây, đây rồi!” Hứa Tân vội vàng chạy lại, vừa cho Cố Tiểu Ảnh uống nước, vừa trách móc: “Không uống được lại còn cố uống!” “Cô ấy trước nay vẫn không biết mình có thể uống được bao nhiêu!” Trần Diệp lấy ra vài tờ khăn giấy, đưa cho Cố Tiểu Ảnh lau mặt, giữ chặt lấy Cố Tiểu Ảnh, để cô không bị trượt ngã: “Em gọi điện tới nhà cô ấy, tìm người ra đón.
26 “Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng thở dài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị kinh doanh.
27 (4) Tháng ba, nhiệt độ lúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm. Mồ hôi nhỏ từng giọt, rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không nổi. Cô cũng muốn ngồi nghỉ một lúc, nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái có nụ cười chua chát, cô lại nghiến răng, tiếp tục tìm kiếm trong biển người ở bến tàu, bến xe.
28 Đúng lúc đó, Quản Đồng bắt gặp ánh mắt sợ sệt kia, cơn thịnh nộ của anh phút chốc nhân lên gấp đôi. Anh muốn kìm chế, mà không được, cuối cùng vẫn phải quát lên với Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, Diễm Diễm cũng chỉ là một đứa trẻ, em xem em làm nó sợ đến mức nào? Anh nghe nó nói hôm qua em còn đả kích nó? Tốt xấu gì thì em cũng là giáo viên, tại sao em lại coi thường lòng tự trọng của một đứa trẻ như vậy? Đúng, anh biết, ngày nào em cũng lên bục giảng, nên thành thói quen, nói chuyện với ai cũng như đang lên lớp, luôn thấy là mình nói đúng; em không cảm thấy cái kiểu đó làm trẻ con sợ à.
29 “Liên quan gì đến anh?” - Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu, cau có nhìn Trần Diệp. “Đúng là chẳng liên quan gì đến anh” - Trần Diệp gật gật đầu, nhìn Cố Tiểu Ảnh rồi lại nhìn ra xa, như hồi tưởng lại: “Những năm qua ở nước ngoài, thật mệt mỏi”.
30 (9) Một tháng còn lại trôi qua rất nhanh. Thậm chí có thể nói, trong một tháng ngắn ngủ đó, Cố Tiểu Ảnh chỉ hận không thể biến thành một miếng kẹo cao su, ngày nào cũng dính vào người Quản Đồng.
31 Bụng nó không còn mềm như lúc đầu nữa, nó đã có thể bò trên chiếc gối ôm, im lặng nhìn mọi người. Nó thích được tắm trong chiếc bồn tắm bằng gỗ to, khi chiếc phao bơi bé xíu được lồng qua cổ, chỉ còn thò ra cái đầu tròn tròn, trông nó đáng yêu lắm.
32 Thật là kỳ lạ, trong ánh đèn lờ mờ của rạp chiếu phim, Cố Tiểu Ảnh lần đầu tiên nhận ra cái cảm giác nhẹ nhàng này. Dường như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, trên đời này có một sinh mệnh bé nhỏ, tuy bất ngờ xuất hiện, nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào cô… Đó chính là con của cô, một điều kỳ diệu bé nhỏ mà cô và người cô yêu cùng tạo ra.
33 Không chỉ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, cô còn nôn một trận kinh thiên động địa nhưng vẫn không quên ra bắt xe đưa đón của trường. Trước khi lên xe còn bắt gặp Mạnh Húc, Cố Tiểu Ảnh chẳng buồn nhìn anh ta, cứ thế lách người đi qua, lên phía trước tìm chỗ ngồi.
34 Giang Nhạc Dương không dám chần chừ, gọi ngay điện thoại cho Quản Đồng. Lần thứ nhất không nhấc máy, lần thứ hai không nhấc máy, đến lần thứ ba, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Quản Đồng: “Có chuyện gì vậy? Mình đang bận lắm.
35 (9) Mấy ngày sau đó, Giang Nhạc Dương và Hứa Tân cũng đến thăm Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh ở nhà mãi phát chán, muốn ra ngoài chơi nhưng lại sợ bị bà Cố mắng, đang chán thì nhìn thấy hai đến như hai vị cứu tinh.
36 Cố Tiểu Ảnh cảm động. Đây là lần đầu tiên cô được nghe câu chuyện xót xa này, cũng là lần đầu tiên cô hiều về con người Quản Đồng… dường như cũng từ lúc đó, Cố Tiểu Ảnh đã biết, sở dĩ cô yêu người con trai này, chính là vì anh bước ra từ cuộc sống đó, vì ở con người anh có sự lương thiện, rộng lượng, kiên định, phấn đấu, khoan dung, tích cực mà năm tháng đã dành tặng.
37 Quản Đồng trầm tư, một lúc sau mới trả lời: “Hình như. . . cũng có lý. ” Cố Tiểu Ảnh thở ra, dường như đến lúc này cô mới hiểu thế nào gọi là sức cùng lực kiệt.