81 - Người này rốt cuộc là người nào?Khổng Tước từ không trung rơi xuống, ngó chừng Ngụy Duyên thi thể nói. - Hồi nãy giao thủ ta có nghe hắn nói đến đại thế tử Dương Bưu.
82 Việc ngự không phi hành rất tiêu hao nội lực, cho dù là Phương Vân và Khổng Tước đã hợp lực trong việc mang theo Lục Tiểu Linh nhưng hai người cách mấu giờ cũng phải nghỉ ngơi một chút, khôi phục nội lực.
83 Phương Vân vừa mới thối lui được hai bước thì bỗng nhiên nghe được một âm thanh xé gió vang lên, quay đầu lại, một cảnh tượng hiện ra ngay trong con ngươi đen nhánh.
84 Giá!Ngay lúc này, có hai hàng kỵ binh tinh nhuệ tiến đến, theo sau kỵ binh chính là một hàng binh danh dự thật dài. Đồng thời có bốn thớt ngựa màu trắng cao gấp đôi các con ngựa bình thường đang kéo một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi tiến tới.
85 Sau khi Phương Vân lấy lại tinh thần thì Thiên Địa Vạn Hóa Chung đã khôi phục lại bình thường, bức họa lơ lửng trong không trung cũng đã biến mất. Nhưng trong đầu của Phương Vân lại không ngừng hiện lên biến hóa của đại thủ ấn màu vàng kia.
86 Trong lòng của Phương Vân, có một nơi tuyệt đối không ai có thể đụng vào: đó là gia đình cùng người thân. Dương Hoằng chẳng những đã đụng chạm vào mà còn mạnh mẽ đạp nó.
87 Trong Tứ Phương hầu phủ, một cái đèn lồng sáng lên, phản chiếu hình ảnh hai ngón tay trong sương phòng. Phương Vân ngồi xếp bằng trong phòng, nhắm mắt suy nghĩ, không nhúc nhích.
88 - Cái gì? Phương Vân lại đem Anh Vũ hầu đưa lên Đại Lý Tự ư!!!Trong Trấn Quốc hầu phủ, Dương Khiêm cùng Lý Bình đang ở chung một chỗ, nghe thấy tin tức đó, cả hai đều mở to mắt ra, hít một ngụm khí lạnh.
89 Phương Vân quỳ sát xuống đất, không nhúc nhích. Vũ Mục thân là thống soái của toàn bộ quân đội Đại Chu, Phươn Vân tin rằng hắn không thể nào không nghe được âm thanh của mình.
90 Vào lúc nửa đêm, cửa phòng đột nhiên mở ra, một trận gió lạnh tràn vào. Phương Vân trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đạo thanh âm quen thuộc đang nhảy qua cửa mà vào.
91 - Đại nhân…. Mưu sĩ áo xanh há mồm, muốn nói gì đó nhưng liền thấy Hình Bộ thượng thư Lý Cư Chính đưa bàn tay to chúi xuống. - Không cần phải nói nữa!Lý Cư Chính quát lên.
92 - Ngươi chính là Phương Vân. Dương Hoằng lạnh giọng nói. Những lời này vừa phát ra thì không khí bên trong Đại Lý Tự liền ngưng trệ, như tiễn đang lên cung.
93 - Mau ra cửa nghênh đón!Ba vị chủ quan vừa nghe liền rung động, đồng loạt đứng dậy, lập tức cùng nhau ra ngoài. Thái tử là thái tử của Đại Chu, cũng chính là Nhân Hoàng tương lai.
94 Nhưng mà Dương Hoằng cũng không phải dạng người dễ dàng bị ăn hiếp. - Bất kể là hắn mặc chiến giáp cấm quân hay chiến giáp dị tộc, tự xông vào phủ Võ hầu chính là tử tội, bổn tọa không có lấy tính mạng của hắn đã là thủ hạ lưu tình rồi.
95 Biên dịch: Datlucky_way- Đại nhân, đúng như những gì nói trong bản sớ ta đã dâng lên, võ hầu ngoại trừ có võ lực, thì cũng cần phải có võ đức. Võ đức này chính là trí, tín, nhân, dũng, nghiêm.
96 Biên dịch: Datlucky_way- Vi thần tham kiến bệ hạ!Đại Lý Tự Khanh Trương Mục Thanh, Hình Bộ Thượng Thư Lý Cư Chính, Đô Sát viện Ngự sử Lưu Thủ Chính, vội vàng đứng lên, chỉnh lại vạt áo, rồi quỳ rạp trên đất.
97 - Ngươi dám uy hiếp ta!Chỉ trong chốc lát, trong mắt của Dương Hoằng hiện ra hàn quang kinh khủng. Trên người sĩ tử trẻ tuổi này, hắn dường như thấy được một sự nguy hiểm tồn tại cho ngày sau.
98 Bên cạnh cái xe ngựa ở trên cánh đồng xanh, lão phu xe nằm co quắp té trên mặt đất, không nhúc nhích. Phương Vân đi tới, đưa tay dò một chút, phát hiện lão phu xe hô hấp không đều lắm, chắc là bị Dương Hoằng chấn hôn mê.
99 Biên Đi vào trong kinh thành, rất nhiều người đều chú ý tới kết quả tam Đường hội thẩm ngày cuối cùng. Đại Chu hoàng triều, từ xưa đến nay luôn có sự tranh chấp giữa quý tộc cùng bình dân.
100 Biên Người Địch Hoang rất nghiêm chỉnh huấn luyện, cực giỏi về cưỡi ngựa bắn cung. Trong Đại Chu hoàng triều, cũng chỉ có quân tinh nhuệ mới có thể cùng bọn họ đánh đồng về tài cưỡi ngựa bắn cung.