61 “Không nghĩ tới ngươi lại trở thành một gã ăn xin!”Gã kia cười khổ, “Ta từng giúp nghĩa phụ nhưng đối với hắn mà nói hình dạng của ta bây giờ chả khác gì một phế nhân, hơn nữa…” Hắn lúng túng mở miệng.
62 “Có thật không?” Nàng cắn môi dưới, “Ta đây trách lầm bọn họ rồi, ta cho là bọn họ không muốn cho ta nhìn thấy ngươi. ” Nàng mang vẻ mặt áy náy. “Không sao, ngươi tìm ta có chuyện gì?”“Có người, hắn gọi Thiệu thân vương, hắn nói ta là nữ tặc, là nữ nhân xấu…” Vừa nói mắt nàng quanh vành mắt đã đỏ lên.
63 Đường Thiệu Tổ thấy vẻ mặt thất vọng bạn không đành lòng nói, “Ta sẽ cho toàn bộ người trong trại đi tìm chắc chắn sẽ tìm ra được thôi, chỉ cần có người trong giang hồ hỗ trợ rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền về.
64 Rốt cục Hoàng Thái Hậu vẫn kiên trì quyết định, vì không muốn ảnh hưởng đến tinh thần vào triều sớm của hắn, Tô Yên Nhi được chuyển ra khỏi Càn Thanh cung, chuyển đến ở cung giao thái điện Đồng Chúc.
65 “Tổ nãi nãi lời của Thiệu thân vương người hoàn toàn không thể tin được!”“Nếu không thể tin, vì sao Hoàng Thượng ngày đó lại ban mũ quan cho hắn?”Hắn nhất thời cứng họng.
66 Nàng dùng sức gật đầu, “Ngươi không có nghe sai đâu, cho nên mặc dù trên đời này chỉ có hai giải dược nhưng sư nương cũng không chịu ăn, còn muốn ta cùng Yên Nhi phát lời thề độc, tuyệt đối không được để sư nương ăn được giải dược…” Nàng thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn cái dây chuyền kia, “Sư phụ đem giải dược chia nhỏ ở khô lâu giấu bên trong hoa tai này, ra lệnh cho ta mang theo.
67 Nửa tháng sau ——Trong hoàng cung tràn ngập màu sắc sặc sỡ, những đóa hoa mỹ lệ ở trong ngự hoa viên đua nhau khoe sắc Chu Bối Nhi, Tạ Vũ Nhân, Đường Thiệu Tổ, Tần Duy Lễ ngồi ở đình đài bên trong uống trà nói chuyện phiếm.
68 Khó trách, nàng cảm thấy con thuyền này lại nhìn quen mắt đến vậy…!Lúc này, đối phương xoay người lại Tô Yên Nhi liếc mắt liền thấy xem ra người này bị bệnh nhiều ngày, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt có chút dọa người, nàng cả người chấn động chén cháo cầm trên tay không có cầm chắc, dĩ nhiên cũng làm rớt.
69 Quá nhiều vấn đề đặt ra ở trong đầu nàng, ánh mắt nàng cũng không cách nào từ trên mặt hắn mà dời đi, hoàn toàn không có nhận thấy được thuyền đã rời bờ lúc nào hơn nữa còn chạy được một lúc lâu.
70 “Ngươi thật bỏ được sao, tâm của người cũng thật ác độc. ” Chu Hạo Hi càng nói càng hận. Có phải hay không đời trước hắn thiếu nàng rất nhiều, hơn nữa còn ở phương diện chữ tình này?Nàng hốc mắt khẽ hiện hồng, “Ta không muốn, nhưng thân phận của ta…”“Người nào quan tâm thân phận của ngươi, ta thân là ngôi cửu ngũ, người nào quản được ta muốn nữ nhân là ai?”“Huyết thống hoàng thất của ngươi không cần người như ta?”Hắn chân mày nhăn lại.
71 “Được rồi!” Nàng không kiên trì nữa. Nàng thương hắn, cũng biết hắn nghĩ cho nàng rất nhiều, nhưng đối với nàng mà nói, như thế này thật là đã đủ rồi.
72 Tô Yên Nhi dở khóc dở cười nhưng không thừa nhận cũng không được, Cổ Chi nói rất đúng. “Ta đi. ”Nàng kinh ngạc nhìn Cổ Chi muốn xoay người đi, nàng không chút suy nghĩ vội vàng kéo tay Cổ Chi, “Ngươi muốn đi đâu?”“Ân, ta còn có việc, ngươi cũng biết ta là bắt nương tử mới nhậm chức a, còn hắn ta…” Cổ Chi liếc mắt nhìn Kim Ngọc Kiệt còn đang đánh giá xung quanh Khuynh Hi viên, vỗ vỗ tay nàng, “Hắn là người khiêm tốn, ngươi không cần lo lắng.
73 Nàng vội vàng đi theo, dặn dò Lâm bà bà một tiếng, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lâm bà bà cũng rất bất an, “Tô cô nương, như vậy sao được? Vạn nhất Chu gia trở lại, không tìm thấy ngươi, ta phải khai báo làm sao đây?”“Cứ nói ta cùng nam nhân khác đã rời đi.
74 Hắn nhìn đôi mắt đẹp đang bốc lửa kia, thật sự là —— “Yên Nhi, ta thật sự không thể thề a!”“Tốt, không được có phải hay không? !” Nàng nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, không có nói nhiều hơn một câu nữa, xoay người nhảy xuống khỏi thuyền.
75 Trên tay Cổ Chi là mặt nạ da người, “Đây vốn là một gã tặc bằng hữu tặng cho ta, nhưng Hoàng Thượng tôn quý vô cùng toan tính nhìn trúng, cố gắng lấy đi nhưng bất quá lúc này hắn lại không cần, mới còn ở chỗ ta.