81 Trong cơn mê man cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của bác sĩ tiếng ai đó la hét tránh đường. Rồi một lúc sau lại nghe thấy tiếng ai đó thì thầm bên tai , giọng nói rất đỗi quen thuộc.
82 Đại Ngọc tuỳ ý hất tóc ra phía sau , cả người toát ra một cảm giác thoải mái.
Vĩ An nhìn có phần hơi ngẩn người vì khoảng khắc ấy. Dù không phải ở bên cạnh cô như anh trai mình nhưng cũng có thể nói Vĩ An nhìn cô lớn lên.
83 Khoé mắt ươn ướt , cả người nóng rực bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của dục vọng. Từng cái hôn , từng cái vuốt ve , từng cái đan tay vào nhau , từng câu từng chữ đều khiến cả hai động lòng không thôi.
84 Đại Ngọc quay trở lại làm việc , ngày đầu tiên đi làm dưới ánh mắt không đồng ý vạn lần của ai kia. Cô ngồi trên bàn làm việc , nhìn đồng hồ còn mười phút nữa mới đến giờ thì đi vào trong phòng tổng giám đốc dọn dẹp.
85 Từng bước một đi về nhà , trên đường còn sẵn tiện ghé vào siêu thị. Trên đôi giày cao gót , từng đợt khí lạnh thổi ngang qua khiến người đi đường không khỏi hít hà.
86 Bóng tối bao trùm lên không gian , ánh trăng mập mờ qua tấm màn bên cửa sổ. Anh mở to mắt nhìn lên trần nhà , tiếng hít thở đều đặn bên cạnh lọt vào tai.
87 - Đại Ngọc , vào uống thuốc đi.
Cô ngẩng đầu lên , Tuấn Kiệt dựa vào cánh cửa hai tay đút vào túi quần bộ dạng nhàn nhã. Đại Ngọc nhìn anh ta rồi lại tiếp tục việc đang dang dở.
88 Bầu trời đêm nay không có sao , một màu đen tĩnh mịch khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Từng điếu thuốc rơi xuống đất , từng làn khói thuốc bay lên rồi hoà vào không khí.
89 Đại Ngọc cũng không nhớ rõ mình vượt qua những ngày nằm viện như thế nào nữa.
Chỉ biết rằng Lý Khôi Vĩ không đến nữa.
Nhưng những món ăn hằng ngày được đưa đến , cô biết không phải là thức ăn ở bệnh viện.
90 Khi anh gặp lại cô thì lại trong một hoàn cảnh dở khóc dở cười.
Lý Khôi Vĩ nhìn người con gái đang múa tay múa chân tức giận đến nỗi mặt nhỏ cũng ửng hồng lên.
91 Đại Ngọc là người đầu tiên có phản ứng , mắt mở to tròn nhìn tên vô lại nào đó cầm ly rượu của mình uống. Cô cười nhạt , nhắc nhở anh :
- Lý tổng , ngài lấy nhầm ly của tôi rồi
Lý Khôi Vĩ mắt sáng quắc nhìn cô , môi nhếch lên :
- Anh không ngại
Ngài không ngại nhưng tôi ngại , không được sao ?
Cô thật sự muốn quát tên này một trận.
92 Tình yêu chính là một mê cung không lối thoát, một cái hố sâu không đáy. Càng dấn thân, càng cố chấp, càng lún sâu vào thì may mắn nhất là tìm được một người bạn đời đúng nghĩa nhất, còn không thì chỉ là một cái xác chằng chịt vết thương loay hoay mãi không thoát ra được.
93 - Đang yên đang lành chạy đến đấy làm gì, có phải là thấy cuộc sống hiện tại rất nhàn rỗi nên tự tìm đến rắc rối không ?
Đối diện với cơn thịnh nộ của Tuấn Anh , Đại Ngọc chỉ có thể trưng khuôn mặt rầu rĩ ra.
94 Anh biết điều đau đớn nhất là gì không? Em đứng từ phía sau nhìn anh tay trong tay với người khác. Nếu như có thể hận không thể lấy dao ghim vào ngực trái của anh.
95 Làm sao đây, em thật sự rất muốn chạm vào anh. Nhưng một bước cũng không dám đi, một chữ cũng không dám nói
Thật sự Đại Ngọc rất hối hận khi đặt chân đến đây, đáng lẽ cô nên để cho Trương Quy Hoàng tóm cổ về cho êm chuyện.
96 Bàn tay cô nhỏ, ngón tay thanh mảnh, móng tay được chăm sóc kĩ màu hồng hồng mang lại cảm giác sạch sẽ khoẻ khắn. Anh miết từng ngón từng ngón rồi đưa hai tay cô chạm vào mặt mình, môi không nhịn được mà nhếch lên.
97 May mà tên này còn tỉnh táo, buông cô ra chỉnh lại bộ dạng xốc xếch của cô. Đại Ngọc tức giận gạt phăng tay anh, đi ra chỗ khác. Lý Khôi Vĩ nhếch môi rồi quay trở lại giường ngồi xuống.
98 Hôm đó Đại Ngọc nhanh chóng ra về dưới con mắt kì lạ của bà Lý. Trong đầu không ngừng nguyền rủa ai kia, một mình gây hoạ thì thôi đi kéo cô vào làm gì.
99 Lý Khôi Vĩ nhìn người con gái ngồi bên đường trên tay cầm theo chai bia đang ngẩn người nhìn lên trời, miệng lẩm nhẩm đếm sao thì khoé môi giật giật.
Lâm Thiên Ân thấy anh đến thì liền mừng rỡ nhanh chóng đá trái banh nóng này sang :
- Cậu mà không đến thì tối nay tôi chỉ có thể ở đây điên với con bé này thôi.
100 Đại Ngọc tỉnh dậy từ cơn say bí tỉ, đầu đau như búa bổ đến cả hít thở cũng không thông. Cô đưa tay vỗ vỗ vào đầu, cả người uể oải không muốn ngồi dậy
Cái giường này hôm nay lại êm thật, cô còn ngửi được trong không khí mùi hương thoảng thoang.