1 Phùng Diệp Linh bị sốt nặng… Đang được tên đẹp trai khối trên bế xuống phòng y tế… - … Liệu tôi có chết không? Nhất Minh thầm thở dài… Không biết nên cười hay khóc đây.
2 Tan học… Đoạn đường về nhà nó là con đường khá đẹp, vừa dễ đi, không khí lại trong lành nữa. Nó đang ngân nga vừa đi vừa hát thì… Cạch!!!! *Mẹ kiếp, đang bận lại hỏng xe!!!* Nó gạt chân trống chiếc xe HELLO KITTY màu hồng, cúi xuống loáy hoa loáy hoáy.
3 Tại căn tin… - PHỤTTTT! CẬU NÓI SAO????? KẾT HÔN? ĐÍNH ƯỚC!!! CẬU KHÔNG ĐÙA TỚ ĐẤY CHỨ? Thiên Ngọc đang hút sữa sột soạt nghe nó kể thì phun cả ngụm sữa ra đứng dậy hét.
4 - Tan học đợi tôi, mẹ nói tôi phải đưa cô về! – hắn quay đầu, định về lớp. - Này chồng tương lai, anh có bị bại não không vậy? Kéo tôi ra tận đây chỉ để nói câu đấy thôi sao? Đồ Khùng! Nhất Minh dừng lại.
5 Nhất Minh ăn xong, hắn đi thay quần áo rồi lên phòng nó. Mở cửa phòng, hắn thấy nó đang lụi cụi viết cái gì đó. Trời! Bảo nó đi thay đồ để đưa đi chơi mà nó lại thay bộ đồ ngủ doraemon rộng thùng thình kia thì chơi cái quái gì nhở.
6 - Em. . . em lỡ đạp trúng. . . hạ bộ của hắn. - Cái gì? Nó ngượng không nói gì được nữa. Còn hắn thì lăn bò ra cười. Hắn không ngờ nó lại cao tay tới như vậy.
7 Trời xế chiều, ngày càng sẩm tối. Hắn ngồi trên xe mà lòng nóng như lửa đốt, mặc kệ mấy cái đèn xanh đèn đỏ vô dụng ấy, hắn cứ thế lao. Vừa lao vừa chửi.
8 Phút giây đó hắn lặng đi. Hay là Gia Bảo cũng thích nó nhỉ? Không thể được. Nó là người của hắn rồi mà! Phùng Diệp Linh là người con gái của hắn rồi mà!!! Hắn phải làm sao đây? Bất giác, hắn đặt cháo xuống.
9 Hôm nay là chủ chật, Thiên Ngọc chăm sóc Thiên Long ở bệnh viện xong thì tới nhà của Diệp Linh và Nhất Minh chơi. Hai đứa để người giúp việc nghỉ một hôm, mò ra chợ trổ tài nấu nướng.
10 Hôm nay là chủ nhật, và Nhất Minh sẽ vắng nhà ba hôm. Nó nghe được tin thì mừng quýnh cười thầm. Nhưng cáo không thể để lộ đuôi cáo là điều tất yếu. Diệp Linh mi mắt rũ xuống, mặt cúi gằm.
11 Diệp Linh khăn gói đồ đạc, mặc chiếc quần jeans ngố với chiếc kẹp tóc bản lớn màu hồng phấn trên đỉnh đầu, áo pull rộng thùng thình xách đồ về ‘’nơi sản xuất’’vì nó nhớ nhà.
12 - Chính anh. – Hắn nghiêm mặt. - Anh. . . về sao không gọi em ra đón? - Không phải là anh về rất đúng lúc sao? Nó im bặt, không dám ngẩng đầu lên. - Cậu.