21 Nước mắt đã khô ráo. Phong Tứ Nương bỗng nhảy dậy, xông ra ngoài:- Chúng mình đi thôi. - Đi đâu?- Đi tìm Kim Phụng Hoàng đòi nợ. Bọn họ không tìm thấy Kim Phụng Hoàng, cũng không tìm thấy Thẩm Bích Quân, nhưng tìm thấy Chu Chí Cương và Liên Thành Bích.
22 Ánh mặt trời rực rỡ. Phong Tứ Nương đi giữa ánh mặt trời, nước mắt hôm qua giờ đã khô ráo. Nàng thề mình nhất định sẽ không khóc nữa. Hiện giờ, bao nhiêu suy nghĩ lý luận của nàng đều bị bài bác, nhưng nàng đã thề sẽ nhất định tìm ra cho được "người đó".
23 Hàng Châu. Bọn họ ra khỏi cửa Dũng Kim Môn, qua Nam Bình Vãn Chung, chèo về hướng Tam Đàm Ấn Nguyệt, đến cầu Tây Lĩnh, đã gần tới hoàng hôn. Nước hồ thu ánh lên một nửa trời tịch dương, một ngư ông đội mũ đen, đang câu cá bên đầu cầu.
24 Tiêu Thập Nhất Lang! Người mời khách lại là Tiêu Thập Nhất Lang. Chủ nhân Thiên Tông ước hẹn Liên Thành Bích lại đây, y lại ở đây mời khách. Đấy là tình cờ? Hay là y cố tình xếp đặt?Y biết rõ rõ ràng ràng, trong giang hồ, mười người hết chín người là đối đầu của y, tại sao còn mở tiệc ở đây, mời tất cả bọn họ lại?Phong Tứ Nương ngẫn người ra.
25 Trong khoang không có ai nói gì cả. Đầu thuyền cũng không có ai nói gì cả. Nhất định không có ai!Vậy thì giọng nói ấy từ đâu ra?Giọng noi từ dưới hồ vọng lên.
26 Tây hồ dưới ánh trăng, thật ôn nhu kiều mị, bất kể ra sao, vĩnh viễn sẽ không có gì có thể thay đổi được nó. Cũng như vĩnh viễn sẽ không có gì sẽ thay đổi được Phong Tứ Nương.
27 . . . . Y nhất định không phải là hạng người bị người ta xỏ mủi dắt đi lòng vòng, nhưng vì Băng Băng, tình huống sẽ khác đi. Băng Băng cúi đầu, Thẩm Bích Quân cũng cúi đầu, Phong Tứ Nương nâng ly, Tiêu Thập Nhất Lang cũng nâng ly.
28 Nếu nói người trong giang hồ, một nửa số nhận ra Thẩm Bích Quân, câu nói đó dĩ nhiên lại càng phóng đại. Có điều, số người trong giang hồ biết đến nàng, không ít hơn những người biết Phong Tứ Nương.
29 Có điều, hiện giờ nàng chỉ nghĩ tới một chuyện. . . . Tiêu Thập Nhất Lang có cứu được Thẩm Bích Quân không vậy nhĩ ?Nàng ráng sức muốn ngoi đầu lên để tìm bọn họ.
30 Ánh trăng chiếu lên thanh đao trong tay Liên Thành Bích, đao quang lóng lánh, sáng lạng như mặt nước hồ thu, trên đao không có máu, gương mặt của Liên Thành Bích cũng không có tý máu, y nhè nhẹ vuốt lưỡi đao trong tay, thở dài một tiếng, nói:- Quả thật là một thứ binh khí thiên hạ vô song, quả thật danh bất hư truyền.
31 Những chiếc thuyền nhẹ lênh đênh trên mặt nước, tất cả đều đã ngừng lại ở xa, bốn con chó hình dạng và màu sắc như nhau, bốn người ăn mặc cũng như nhau.
32 Một chiếc thuyền nhẹ ban đêm đang lướt trên mặt hồ, chạy dọc theo Tô đề đi về hướng bắc, xuyên qua cầu Tây Lĩnh, ngừng neo dưới chân núi Bảo Thạch. Cả một đoạn đường không ngắn tý nào, thuyền đi cũng không chậm, nhưng Tiêu Thập Nhất Lang cũng còn truy theo được.
33 Hình thức thanh kiếm, tinh trí mà cổ nhã. Trên thân kiếm cổ nhã, có khắc bốn chữ cổ nhã:- Hiệp nghĩa vô song. Kiếm đúc bằng vàng ròng, dĩ nhiên là không để dùng giết người.
34 Tiêu Thập Nhất Lang ngẩng đầu lên, lập tức thấy gương mặt của Liên Thành Bích. Gương mặt của Liên Thành Bích không lộ vẻ diểu cợt, cũng không lộ vẻ thương hại, chỉ có một thứ cảm giác đồng tình và thông cảm thật ôn nhu mà vĩ đại.