41 Trong bóng đêm mập mờ, mặt trăng bị che khuất đám mây đen xám xịt như muốn đổ mưa rào dị thường chút điểm rực đỏ. Một thân ảnh hắn nhẹ nhàng đạp nóc nhà, không, nhìn kỹ thì có rất nhiều hắc y đáp xuống.
42 "Không thể nào?" Hoa Mạt Hương sắc mặt đại biên kêu lên "Làm sao mà có thể. . . " "Đại hoàng tử. . . " Y Hàn Thu ngập ngừng nhìn hắn.
43 Trong màn đêm tối mờ mịt che khuất ánh sao, mặt trăng tròn to như quả trứng gà tươi rói chiếu sáng. Một thanh kiếm bạc trong màn đêm lóe lên ánh hào quang mà vụt sáng.
44 Trò chơi chỉ mới bắt đầu. . . Kinh thành. "A, cuối cùng đã tới rồi. " một giọng trong trẻo vang lên "Tiên nữ. . . chúng ta sắp gặp lại nhau rồi a ha ha.
45 Thật nhanh. . . Thật nhanh. . . Chỉ mới chớp mắt thôi mà mình đã ở đây gần hơn được một năm trời. Mới đầu, ta chỉ là một nàng công chúa ngây thơ mà thôi.
46 "Là ngươi sao, Trà Bảo?" Hoa Thủy Tiên nhìn cái người đang nằm bẹp trên sàn. "Ừ. . . au, đau. " Trà Bảo đứng dậy xoa xoa thắt lưng.
47 Ở một nơi thật xa mà cũng thật gần, nơi sâu trong khu rừng sương mù quỷ dị lập lờ phấn trắng. Nơi mà truyền thuyết cỗ xưa lưu truyền về một tộc nhân kỳ lạ trên thế giới Vạn Hoa này, nơi cư ngụ sinh sống của tộc nhân xinh đẹp nhất, Phi Ban.
48 "Có chuyện gì vậy Thi?" "Ừm. . . Cũng chẳng có gì nhiều và quan trọng đâu. Lát nữa ta với nàng nói chuyện. " Lưu Cơ Nhĩ nhân lúc mọi người không chú ý đến mà hẹn trước với Hoa Thủy Tiên.
49 Mạnh Thi chân chợt dừng lại, Tôn Y thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm một lát. Mạnh Thi quay đầu lạnh giọng nói với hắn "Dẫn đường.
50 Thình Thịch! Thình Thịch! Trong giây lát biến đổi, thiếu nữ xinh đẹp bạch y phi tuyết kia xuất hiện. Vẫn là mái tóc dài trắng xóa mang mùi thơm nhẹ của hoa, vẫn là đôi mắt đỏ lung linh đầy nhiệt huyết ấy.
51 Soạt-- "Phù, mệt quá. " Hoa Thủy Tiên thở dốc. "Hơ, đúng là mệt thật a. " Ái Trân nhắm mắt lại nói, điều hòa hô hấp ổn định lại "Lam, ngươi nói Tuyết Nguyệt ở đền Thiên Linh.
52 Ta không phải là Mạnh Thi của ngươi cần! Thình thịch! Thình thịch! Tí tách! Hoa Thủy Tiên tim đập rất nhanh, đôi mắt đỏ hoe mà rơi nước mắt không kìm lại được.
53 Mạnh. . . Mạnh Thi?! Lưu Cơ Nhĩ bị tiếng thét to đánh thức tỉnh, mệt mỏi cùng đau đớn mở mắt ra. Nàng không tin được, cơ thể của nàng xuất hiện trước mắt nàng.
54 Vo ve-- vo ve-- Âm thanh ngày càng ngày gần. Chạy sao? Hừ. Chạy cũng không phải là kế sách hay a. Đấu? Giết? Hừ, cũng là ý hay nhưng cũng không phải kế lâu dài.
55 Hoa Thủy Tiên biết dây xích không có khả giết được sinh vật này. Nàng nghĩ tới việc dùng ma lực, lai nghe Mạnh Thi tiếng mắng to. Nàng cười cười, xem ra Lưu Cơ Nhĩ thật hảo mệnh à nha.
56 Mạnh Thi nhìn thấy trời dần hửng sáng, trong ánh sáng lấp lánh chiếu rọi khắp nơi. Thiếu nữ bạch y xinh đẹp chợt hiện ra, màu trắng xóa mái tóc dài mượt mà thơm mùi hoa cỏ, đôi mắt to xinh đẹp màu đỏ như ru-by cùng nước da trắng mềm mại đẹp hơn cả tuyết.
57 "Xin tự giới thiệu với mọi người, ta là Lan Ngả Tố người kế thừa truyền thống canh giữ đền Thiên Linh. " Lan Ngả Tố trực tiếp đẩy Liễu Kiễu văng ra, sau đó tạo dáng giới mọi người.
58 "Chúng ta mau vào trong đền đi a. Trời đã mau tối rồi kìa, nhanh lên. Có muốn nói gì thì sau a. " Lan Ngả Tố hưng phấn lại kỳ nắm tay Hoa Thủy Tiên vào trong đền.
59 Tí tách! "Phù phù. . . " Hoa Thủy Tiên nhẹ thở dốc. Công nhận là lúc hồi nãy chạy với tốc kinh người a. ". . . Thủy Tiên, nàng không sao chứ?" Mạnh Thi đỡ lấy nàng hỏi.
60 Hoa Thiên quốc. Một mảnh lụa trắng giăng đầy quốc gia này, không khí im lặng đầy đau thương. Đại hoàng tử Hoa Mạt Hương cùng đại hoàng tử phi Minh Hà, uyên ương cùng nhau tử.