61 Trong màn đêm, gió Đông lạnh lẽo thổi tràn vào lãnh thổ Hoa Thiên quốc. Từng cái màu trắng nho nhỏ bông tuyết xinh đẹp rơi đánh dấu sự chấm dứt mùa thu và chậm rãi mùa đông đang đến.
62 Ta đã tử. Đúng vậy! Ta đã tử thật rồi. . . Ta Ngọc Minh Hà đã tử. Trước mắt ta là một màn hắc ám dày đặc, ta không biết phải đi về đâu, hướng nào.