Ở trước mặt cường giả hỗn động cảnh đánh chết Mạc Tử Ngôn làm ác nhiều năm, thật là sung sướng. Tay hắn chộp không trung, lấy ra chiến lợi phẩm hốt được từ chỗ Mạc Tử Ngôn. Giết Mạc Tử Ngôn xong, đồ vật trong đỉnh đầu khánh vân của gã đều bị hắn hốt hết, tâm pháp thì sẽ không có, bởi vì tâm pháp bình thường truyền miệng, bản chính đều bảo tồn trong bảo khố môn phái.
Tài nguyên thì Lục Nguyên không để mắt, dù sao tài nguyên Đại Hoa quốc không thể so với trung ương thiên triều.
Lục Nguyên rất nhanh tìm ra miếng ngọc bích.
Ngọc bích cao cỡ ba người, rộng năm người, khá là to lớn, chính là Vô Lượng Thiên Quang Ngọc Bích. Ngọc bích ở ánh nắng chiếu uống mắt đầu lóe tia sáng. Các kiểu các dạng tia sáng dường như miêu tả các loại kiếm pháp rất khó tả. Lục Nguyên vốn có thiên phú rất mạnh về kiếm đạo, giờ thấy nhiều ánh sáng như thế thì nhắm mắt suy ngẫm.
Năm đó tiền bối hệ Tiên Hoa đã dựa vào cái này sáng tạo ra các loại kiếm thuật.
Điều mình phải làm không là dựa vào cái này sáng tạo ra các loại kiếm thuật.
Mà là hướng tới căn nguyên nhất kiếm pháp, quang kiếm ý đích xác nhất.
Trong đầu hắn dường như có vô số ánh sáng lóe lên, những tia sáng liên kết lại một chỗ, dường như hình thành ý nghĩa cực kỳ huyền diệu, hình như vô số điểm sáng ở không trung ngưng tụ thành chữ quang. Chữ quang do nhiều điểm sáng tổ hợp sinh ra mà dường như các điểm sáng có đặc điểm riêng.
Trong mênh mênh mang mang, mình thấy vô số điểm sáng, cuối cùng nhiều điểm sáng hóa thành một, đó là quang nguyên điểm khi kỷ nguyên diệt. Từ trong quang nguyên điểm từ từ sinh ra đủ loại quang, tỏa ra trong vũ trụ, tựa như ám nguyên điểm.
Tác dụng của quang hầu như không chỗ không ở, tác dụng của quang đối với sinh linh không khác gì đất.
Lúc này ngọc bích cao ba người rộng năm người ở trong không trung bắt đầu bốc cháy. Khối ngọc bích đốt cháy xong hóa thành ánh sáng bảy sắc vô tận nhập vào đôi mắt Lục Nguyên. Lục Nguyên đón nhận đủ các loại ánh sáng ngọc bích, hiểu ra lai lịch của nó.
Ngọc bích này chính là kỳ vật trong trời đất, uẩn quang mà sinh, bị ánh sáng không ngừng một giây chiếu rọi trong chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm. Mình tiếp nhận ý thức chín ngàn chín trăm chín mươi chín, cuối cùng diễn biến ra quang kiếm ý.
Trên đỉnh đầu, phù chú thứ chín mươi mốt xuất hiện, một chữ quang chiếu rọi bốn phương, trạch bối lục hợp bát cực.
Tấm thượng cổ phù chú lập tức bị thiên địa pháp tướng hút lấy, hấp thu thượng cổ phù chú này xong thiên địa pháp tướng Lục Nguyên tỏa ánh sáng chói lòa. Quang và ám có quan hệ gì?
Lục Nguyên học thành quang kiếm ý rồi bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ quan hệ khắc chế nhau giữa quang và ám. Trong không trung bắt đầu là hắc ám vô biên, sau đó một tia sáng xuất hiện, đâmôn phái há bóng đêm. Tia sáng không ngừng hiện ra, hắc ám không ngừng co rụt, nhưng nơi ánh sáng chưa đến thì vĩnh viễn có nhiều hắc ám. Tia sáng không khả năng tồn tại ở mỗi nơi. Tia sáng dần yếu đi, hắc ám lất lướt, nhưng lúc này trong không trung lại nở rộ quang minh.
Lục Nguyên cảm thấy mình ngồi ở điểm kỷ nguyên sinh diệt, lờ mờ thấy đến quang nguyên tử và ám nguyên tử. Hai nguyên tử như thái cực âm dương ngư dây dưa nhau, quang và ám kết hợp chặt chẽ, khắc chết nhau rồi lại nương tựa nhau. Trên đời này không nơi nào có không ánh sáng, cũng không nơi nào có không hắc ám.
Quang và ám, đây là một trong hai mặt cơ bản nhất kỷ nguyên, không cực hạn ở kỷ nguyên này.
Tác dụng khắc chế giữa quang và áp khá là kỳ lạ.
Quang muốn phá ám thì cần lấy ánh sáng vô cùng chóia lòa phá vỡ, có thể càn quét một mảnh ám.
Ám muốn phá quang, không thể ngay mặt giao kích, chỉ có thể nhẫn nhịn tránh né, đợi quang thế qua đi là ám lại nhất thống thiên hạ.
Lục Nguyên đánh ra một kiếm, trong nhát kiếm kiếm quang tung hoành, vô cùng sắc bén, đánh nát một mảnh hắc ám xung quanh. Chớp mắt vị trí hắn đứng không còn tối chút nào, dù là trong hố sâu cũng một mảnh sáng sủa, khiến con sâu ngửa đầu kinh ngạc. Lại đánh ra một kiếm, nhát kiếm chẳng có chút ánh sáng, dường như đang hấp thu ánh sáng. Thiên địa phút chốc biến đen như mực, không có ánh sáng, thế giới tối tăm.
Cửu âm cửu dương thứ chín, quang và ám rốt cuộc thành.
Đến đây thì cửu âm cửu dương, thiên địa, quang ám, sơn thủy, nhật nguyệt, lôi điện mưa tuyết, thảo mộc cùng cầm thú, thiện cùng ác, động cùng tĩnh, sinh và tử, hoàn toàn luyện thành. Không kém một cái, cửu âm cửu dương đại thành.
Rốt cuộc cửu âm cửu dương đại thành, Lục Nguyên nhắm mắt lại bắt đầu suy tư về cửu âm cửu dương.
Cửu âm cửu dương đại biểu chính loại cực hạn trong thiên địa, bây giờ chín cực hạn đó đều hiểu ra ưu điểm và khuyết điểm. Đầu óc không ngừng quanh quẩn, lần này không là chín loại cực hạn nữa, trong đuầ mình hiện ra là thiên địa vạn vật. Bây giờ thiên địa vạn vật đầu vào trong đầu mình, mình có thể thấy ra ưu và khuyết điểm trong đó.
Lục Nguyên mở mắt ra, vừa mở mắt, vạn sinh vạn vật trong thiên địa dường như có nhiều sơ hở.
Âm dương thiết tắc trong thập đại thiết tắc rốt cuộc bị mình luyện thành.
Đây là thiết tắc thứ hai sau luân hồi bị mình luyện thành.
Dựa vào luyện thành thiết tắc này, mình trở thành nhị thiết tắc kiếm thánh, chứ không phải là kiếm hoàng nữa.
Kiếm ý vì thế bước tiến lớn!
Rốt cuộc có thực lực ngay mặt khiêu chiến Mạc Dã Vương.
Mặt gương ở trên không trung tỏa ra ánh sáng vô hạn, mặt gương này có tên là Thọ Quang Thiên Cơ Kính. Gương có thể tính ra nhiều thiên cơ, bao nhiêu việc bí ẩn đều có thể đoán ra được. Nhưng có một chỗ hỏng là mặt gương cần thiêu đốt tuổi thọ, người tu tiên tuy thọ mệnh hơn người thường rất nhiều nhưng đâu ai ngại mình mệnh dài.
Rất sớm trước kia Thọ Quang Thiên Cơ Kính rơi vào tay Mạc Dã Vương.
Nhưng cho đến nay Mạc Dã Vương chưa từng sử dụng Thọ Quang Thiên Cơ Kính.
Tuy nhiên lần này Mạc Dã Vương bị Lục Nguyên chọc giận thật sự, lão hận hắn đã là dốc hết nước tam giang ngũ hồ cũng không tẩy sạch, lão nhất định phải giết chết Lục Nguyên. Cho nên dù thiêu đốt sự sống cũng phải dùng Thọ Quang Thiên Cơ Kính. Thọ Quang Thiên Cơ Kính hiện ra, tuổi thọ nhanh chóng đốt cháy.
Mạc Dã Vương ngây ra, lão tìm thấy địa điểm người Hoa Sơn ở cách người Cửu Hoa Sơn gần như vậy.
Gần như thế mà không phát hiện ra, đây rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc là ai làm?
Trong lòng Mạc Dã Vương đầy nghi vấn nhưng nó bị lửa giận che giấu.
Lão phải khiến người Hoa Sơn chết.
Mạc Dã Vương quát một tiếng:
- Đi!
Dưới tay Mạc Dã Vương gồm Mạc Tử Vương, La Tú, Vinh Phượng Kiều, Vi Ác Tăng Nhân, chín trăm chín mươi chín hàng người cùng ùa đi. Đám người đó ai nấy lửa giận hừng hực, sát khí tận trời. Bị người Hoa Sơn trêu đùa cả ngày không thấy tung tích Hoa Sơn, hơn nữa còn bị Hoa Sơn chưởng môn Lục Nguyên ở trong trận ngàn quân giết chết Mạc Tử Ngôn, mất hết cả mặt mũi.
Đây chính là cự hình tiên môn đối đầu thượng đẳng tiên môn.
Có thể nói là đối với cự hình tiên môn Cửu Hoa Sơn tiên môn quá nhục nhã.
Đối với người Cửu Hoa Sơn, phải dùng máu Hoa Sơn để tẩy đi sỉ nhục này.
Cách rất gần, trong chớp mắt chúng đã bay qua hơn mười núi nhỏ, lập tức gần ngàn người Hoa Sơn xuất hiện ở trước mặt người Cửu Hoa Sơn.
- Ha ha ha ha, rốt cuộc bị chúng ta tìm thấy các ngươi!
Vi Ác Tăng Nhân cười ha hả nói:
- Khiến chúng ta mất công tìm, lần này không đập bể vô số đầu thì đúng là không hợp với phong cách của ta.
Vi Ác Tăng Nhân đặc biệt thích đập đầu người thành bột phấn, khiến gã nổi lên kích động khó tả.
Vinh Phượng Kiều tặc lưỡi nói:
- Nhiều đàn ông khỏe mạnh như vậy, tiếc đều chết chết.
La Tú chắp tay sau lưng, nói:
- Có tiếc cũng hết cách, đắc tội Cửu Hoa Sơn chúng ta chỉ có chết, đây là Cửu Hoa Sơn uy nghiêm.
Mạc Tử Vương toàn thân đầy sát khí nói:
- Người Hoa Sơn, là các ngươi xui xẻo. Chưởng môn Lục Nguyên các ngươi dám giết Mạc Tử Ngôn, Mạc Tử Hạc đệ đệ của ta, dám giết hai mạng chúng ta. Các ngươi phải lấy mấy vạn người cả nhà mình bị chúng ta triệt để diệt tuyệt đi!
Đây là phong cách của Cửu Hoa Sơn, Cửu Hoa Sơn là bá chủ một phương, hành động cực kỳ bá đạo.
Mạc Dã Vương giận dữ nhướng mãy, nói đến tức giận là lão nhiều nhất. Không khí xung quanh bị lửa giận của lão thiêu đốt, khi lão đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Lão đích thực rất giận.
- Giết, giết, giết, giết sạch hết, không chừa một tên, hơn nữa đừng giết nhanh nhất, ta muốn mỗi một người Hoa Sơn đều hối hận đi tới thế giới này, tra muốn chúng luân hồi trăm ngàn lần từ đáy linh hồn vẫn sợ hãi Cửu Hoa Sơn, muốn hung danh Cửu Hoa Sơn chúng ta vang vọng nam cảnh!
Giọng Mạc Dã Vương có âm điệu kỳ lạ.
Mạc Dã Vương là chu Cửu Hoa Sơn, lão ra ba lệnh sát, những người Cửu Hoa Sơn sớm tích đầy buồn bực cùng vọt ra ngoài.
Vi Ác Tăng Nhân là người thứ nhất lao ra. Gã luôn thích giết người, lần này đối tượng là người Hoa Sơn, một đám con kiến Hoa Sơn. Pháp trượng trong tay gã càng biến càng to. Tăng nhân bình thường pháp trượng là màu gỗ, pháp trượng của gã thì đỏ như máu. Pháp trượng ở trên không trung hóa thành huyết nguyệt đập xuống người Hoa Sơn. Gã đập một trượng, không biết có bao nhiêu cái đầu sẽ vỡ nát.
Vinh Phượng Kiều cười duyên nói:
- Vi Ác Tăng Nhân, nhớ chừa một ít đàn ông khỏe mạnh cho nô gia đó.
Ả dùng tư thế cực kỳ xinh đẹp bay trên không trung, trong tay áo bay ra hai thải tụ. Hai thải tụ một khi đánh ra, ở trên không trung huyễn hóa các loại tư thế, hương hoa bay ra ngoài, mùi hương rất nhạt hít vào cực kỳ dễ chịu. Nhưng nhiều người Hoa Sơn thì thấy trên bầu trời có nhiều thiên nữ múa, đủ các tư thế yểu điệu, như rơi vào cạm bẫy khô lâu hồng, đến lúc đó tinh khí bị Vinh Phượng Kiều hút hết, sinh tử nằm trong tay ả.
La Tú lạnh lùng hừ một tiếng, tay vỗ, lấy ra một đoàn ma hỏa. Đoàn ma hỏa ở trên không trung bốc cháy, xanh thăm thẳm. Đừng nhìn La Tú bình thường bộ dạng nho nhã, gã là độc nhất. Gã dùng là thất tình ma hỏa, đem linh hồn người kéo vào trong ma hỏa thiêu, dùng đủ loại giận dữ tăng công lực bản thân.
Gã lạnh nhạt nói:
- Người Hoa Sơn, các ngươi hãy yên tâm chết đi, tất cả hóa thành dinh dưỡng cho ta tăng trưởng công lực. Sự tồn tại của các ngươi là dinh dưỡng ch ota.
Mạc Tử Vương cũng xuất chiêu, chiêu thức của gã là cuồng bá nhất. Gã ở không trung đánh ra vương đạo đại ấn. Vương đạo đại ấn ập xuống đầu mọi người, khi đó rất nhiều người sẽ thành bánh thịt, linh hồn cũng chẳng còn sót lại. Tốc độ gã giết người không thể nghi ngờ là nhanh nhất trong đám.
Vi Ác Tăng Nhân, Vinh Phượng Kiều, La Tú, Mạc Tử Vương, một người chiếm một khu, định dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt sinh mạng.
Tổng cộng có gần ngàn mạng sống.
Chúng phải cạnh tranh xem ai giết người nhanh hết, ai thu được hồn phách nhiều hơn.
Cửu Hoa Sơn diệt môn vô số, trước kia rất nhiều lần trải qua rồi, chúng đều phân cách chiến lợi phẩm như vậy đấy, đem mạng người, linh hồn thành chiến lợi phẩm.
Tỷ thí cạnh tranh giết người thế này chẳng biết chúng đã chơi bao nhiêu lần.
Đương nhiên lần này đối mặt người Hoa Sơn, chúng định chơi càng ác hơn, vì thù hận lần này với Hoa Sơn càng sâu hơn trước.
Huyết trượng của Vi Ác Tăng Nhân đánh xuống. Dưới huyết trượng to lớn, Nguyên Dương Thượng Nhân phát hiện Triêu Dương Nhất Khí Kiếm của mình bất lực. Kỹ xảo con kiến nhà ngươi có tốt hơn ở trước mặt con voi chỉ có nước bị đè. Mắt thấy Nguyên Dương Thượng Nhân sắp bị huyết trượng đánh bẹp đầu thì chớp mắt một đạo kiếm quang lóe lên.
Đạo kiếm quang bắt đầu từ huyết quang huyết trượng cắt lên, lấy thế hoàn mỹ tuyệt đối phá vỡ vô tận huyết quang, một kiếm chưa dứt, chỉ hướng cổ họng Vi Ác Tăng Nhân. Vi Ác Tăng Nhân kinh sợ, đây là một đạo kiếm quang hoàn mỹ tinh xảo cỡ nào chứ, còn chỉ hướng mình. Vi Ác Tăng Nhân biết kiếm quang này lợi hại, không rảnh đánh chết Nguyên Dương Thượng Nhân nữa, tay lật lấy ra mạnh bát. Một kiếm chém vào mặt mạnh bát, Vi Ác Tăng Nhân thầm kinh sợ, gã phát hiện mặt ngoài mạnh bát dù chặn được nhát kiếm nhưng kỳ thực kiếm rơi ở mỗi điểm, mỗi dấu vết đều là chỗ yếu nhất của mạnh bát.
*Bùm!*
Vô số chỗ yếu nhất của mạnh bát bị đánh trúng, bùm một tiếng nổ tung. Vi Ác Tăng Nhân muốn phòng ngự nữa nhưng kiếm quang đó hoàn mỹ bức đến, lấy tư thế hoàn mỹ đưa mũi kiếm vào cổ họng Vi Ác Tăng Nhân. Tử kiếm ý rót vào trong, tất cả sự sống, chớp mắt lấy mạng Vi Ác Tăng Nhân.
Một kiếm giết chết Vi Ác Tăng Nhân, nhát kiếm còn chưa kết thúc.
Giờ phút này, Vinh Phượng Kiều khiến Hồi Phong Thượng Nhân hôn mê, ả muốn chậm rãi đùa chết lão. Kiếm quang hoàn mỹ đó đuổi theo tới, Vinh Phượng Kiều kinh sợ, đây là đạo kiếm quang hoàn mỹ cỡ nào chứ, mỗi một bước đều hoàn mỹ, mỗi một điểm rơi đều chẳng chút sai lệch. Thải tụ của Vinh Phượng Kiều lập tức vòng lại, hóa ra thải tụ vạn biến. Thải tụ của ả thiên biến vạn hóa, không thể đoán trắc, dù là công kích hay phòng thủ đều cực kỳ tinh diệu. Ả luôn lấy nó làm tự hào, nhưng kiếm quang hoàn mỹ dễ dàng đâm thủng phòng ngự, đâm thủng cổ họng ả, tử kiếm ý đưa đến.
Một kiếm vẫn chưa kết thúc, nhát kiếm bước hoàn mỹ tiếp tục hướng tới, mục tiêu lần này là La Tú. La Tú sớm phát hiện plu, Vi Ác Tăng Nhân chết dưới kiếm quang đó, cho nên đặc biệt cẩn thận, thấy kiếm quang đến thì đã chuẩn bị nhiều phen, thất tình ma hỏa ở trên không trung bay ra tầng tầng phòng ngự, nhưng vô dụng. Đối mặt kiếm quang hoàn mỹ, thất tình ma hỏa dễ dàng bị xuyên qua, cùng bị xuyên còn có mạng của La Tú.
Mạc Tử Vương thấy ba người đều chết, chết nhanh như vậy thì kinh hồn táng đảm. Gã phát hiện mình không thể ngăn cản, gã phải trốn, chỉ cần chạy đến bên cạnh phụ thân Mạc Dã Vương là được. Nhưng kiếm quang này cực kỳ hoàn mỹ chặn gã, cực kỳ hoàn mỹ đem kiếm quang đưa vào cổ họng cắt đứt mạng Mạc Tử Vương.
Một kiếm bốn mạng!
Chỉ là một kiếm đã lấy mạng của Vi Ác Tăng Nhân, Vinh Phượng Kiều, La Tú, Mạc Tử Vương.
Hơn nữa đáng sợ nhất không phải điều này.
Nhát kiếm từ bắt đầu đến kết thúc, mỗi một vị trí kiếm rơi, mỗi một dấu vết đều hoàn mỹ.
Trong cõi trời đất chỉ có một điểm là hoàn mỹ.
Một kiếm này mỗi lần đều tìm đúng điểm hoàn mỹ, nhiều điểm hoàn mỹ hóa thành một kiếm hoàn mỹ.
Một kiếm dựa theo cách nói kiếm thuật chắc nên gọi là kiếm thuật nhất tuyến thiên.