Lúc này một kiếm quang sắc bén lóe lên, đó là kiếm quang bình thường vô cùng, nhưng kiếm quang bình thường như vậy khiến huyền quy to lớn gần mười vạn trượng bị chém thành hai nửa từ đầu đến chân.
Một người đàn ông trẻ tuổi áo trắng xuất hiện ở mặt gương.
Người đàn ông trẻ tuổi áo trắng vô cùng tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, anh tuấn tràn ngập sáng sủa. Toàn thân gã có khí chất phi phàm, phong thái lãnh tụ phi phàm tuyệt luân, người như vậy trời sinh chính là lãnh đạo không ai sánh bằng.
Người đàn ông trẻ tuổi áo trắng nhàn nhạt chào:
- A, đệ đệ.
- Huynh trưởng!
Tuy biết dùng cách truyền tin đặc biệt nhưng dù cách xa thì Kiếm Văn Hào vẫn hơi căng thẳng. Ở trước mặt huynh trưởng hoàn mỹ vô khuyết như vậy, gã không thể kiềm chế hồi hộp.
Kiếm Chi Tử lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
- Là thế này, huynh trưởng, thì Kiếm Môn chúng ta có một người mới đó?
Kiếm Văn Hào ngập ngừng một lúc, nói:
- Người đó tên gọi Lục Nguyên, cùng ta nhập môn, gần đây hắn đến khiêu chiến thành, trong khiêu chiến lâu liên tục thắng ba vạn, đánh phá kỷ lục của huynh trưởng ngươi.
Kiếm Văn Hào bị kinh sợ, gã chưa từng tưởng tượng huynh trưởng hoàn mỹ vô khuyết sẽ bị ai phá kỷ lục. Lục Nguyên đánh vỡ kỷ lục, tạo thành ảnh hưởng lớn không thể tưởng với tâm hồn gã.
Cho nên gã lấy truyền tin đặc biệt huynh trưởng để lại liên lạc ngay.
- Liên tục thắng ba vạn, phải không?
Trên mặt Kiếm Chi Tử nở nụ cười khẽ:
- Người mới không tệ.
Nói xong Kiếm Chi Tử dường như lại tập trung trong chiến đấu.
Kiếm Văn Hào sốt ruột nói:
- Huynh trưởng, hắn đánh vỡ kỷ lục của ngươi, người như vậy không cần đặc biệt chú ý ư?
- Nếu là chí tôn khác thì đích thực cần đặc biệt chú ý người mới này.
Kiếm Chi Tử hời hợt nói:
- Đáng tiếc, muốn ta đặc biệt chú ý thì không cần. Chỉ là một con kiến bình thường mà thôi, chẳng qua ngẫu nhiên may mắn đến cực điểm mới chạm đến kỷ lục chẳng đáng gì năm đó ta để lại.
Kiếm Chi Tử lạnh nhạt nói:
- Đợi lúc hắn đến hỗn động cảnh mới có tư cách đứng dưới chân ta. Bây giờ con kiến tên Lục Nguyên không có cả tư cách đứng dưới chân ta.
Lời của Kiếm Chi Tử không phải cuồng ngạo.
Đích thực không phải cứng miệng, đó chỉ là sự thật.
Kiếm Văn Hào thế mới chú ý đến huynh trưởng ở không phải đường lớn mà là nơi nguyên thủy hồng hoang hiểm ác. Nhưng dù là nơi nguyên thủy hồng hoang vô cùng hiểm ác thì Kiếm Chi Tử vẫn chẳng thèm để ý, rất là tùy tiện.
Kiếm Chi Tử, mạnh nhất kiếm đạo khí vận.
Rất nhanh đoàn người Đông Dã Thương xuất phát quay về Kiếm Môn. Lúc đến là truyền tống trận, lúc trở về tất nhiên cũng là truyền tống trận. Trải qua một đoạn thời gian truyền tống không dài lắm, lần thứ hai về Kiếm Môn, mới đến thì bị hù nhảy dựng. Trừ phái Hiên Viên chí tôn ra, người khác dù là trung lập hay phái Thái Sử Không, nhiều đệ tử trung tâm còn có không ít trưởng lão bình thường đều cố ý đến đây.
Một đệ tử trung tâm hỏi:
- Ai là Lục Nguyên liên tục thắng ba vạn?
Một đệ tử trung tâm biết mặt Lục Nguyên đáp:
- A, là người đó đó.
Một nữ đệ tử chân truyền tuổi trẻ xinh đẹp mê mẩn nói:
- Trông đẹp trai ghê, nếu hắn thích ta thì tốt biết mấy.
Một trưởng lão vuốt râu nói:
- Xem ra tiềm lực rất sâu, tiểu tử này, có tiền đồ.
Một ông lão rất là cảm thán nói:
- Năm đó ta liên tục thắng ba ngàn, tiểu tử này lại là liên tục thắng ba vạn, ha ha, Kiếm Môn chúng ta thật là sinh ra nhân tài.
Tuy nhiên trong câu nói đối với việc năm đó mình liên tục thắng ba ngàn trận cũng rất tự hào. Tại khiêu chiến lâu liên tục thắng ba ngàn trận là khá lắm rồi.
- Đây đúng là tuyệt thế thiên tài của chúng ta. Nhân vật như vậy mà không đặc biệt bồi dưỡng, cao tầng Kiếm Môn bị mù mắt rồi.
Đây là một trưởng lão nổi danh tính tình nóng nảy, luôn dám nói dám làm.
Đám người này đều đến xem Lục Nguyên, chiến tích liên tục thắng ba vạn đích thực quá xuất sắc.
Chỉ dựa vào chiến tích này phải đến xem Lục Nguyên rốt cuộc là người thế nào.
Hơn nữa Lục Nguyên liên tục thắng ba vạn, danh tiếng Kiếm Môn bởi vậy tăng lên rất nhiều. Đối với một Vô Thượng Đại Giáo, tăng danh tiếng rất hữu dụng.
Thấy đã đến Kiếm Môn, Đông Dã Thương la một tiếng giải tiếng liền rời đi, gã phải tìm Kiếm Chủ.
Mọi người đều cho rằng Kiếm Chủ vì năm đó trọng thương giờ đang bế quan dưỡng thương, cũng vì như vậy nên Hiên Viên Vọng mới dám muốn đoạt quyền. Nhưng Đông Dã Thương biết sự việc không phải vậy, chân thật bên trong hơi rắc rối.
Tuy nhiên, Đông Dã Thương không định để ý nhiều, mặc kệ là nội đấu gì Đông Dã Thương đều không có chút hứng thú. Kiếm Chủ ủy thác nhiệm vụ thì phải nhận rồi, Đông Dã Thương phải giao kết quả lần kiểm tra này cho Kiếm Chủ.
Giao cho Kiếm Chủ xong là mình có thể tự do chiến đấu rồi. Đông Dã Thương chỉ có hứng thú với tự do chiến đấu.
Đông Dã Thương đã kêu giải tán thì mọi người tất nhiên ai về nhà nấy, tự về sơn của mình. Lục Nguyên, Tần Sương Thành, Chu Nộ Trì muốn bay đi gặp phải sư huynh đệ khác, một hàng chín người bay về Không Chi Sơn. Trong quá trình bay về đề tài trò chuyện luôn là liên tục thắng ba vạn của Lục Nguyên.
Tần Sương Thành, Chu Nộ Trì có dùng từ kính thuật ghi lại một ít. Lúc hai người thấy Lục Nguyên đánh nhau có ghi lại, cùng sư huynh đệ khác xem, lúc xem có chỗ nào không rõ hỏi hắn, rất nhiều chiêu thức của Lục Nguyên vượt qua phạm vi lý giải của họ.
Lục Nguyên thuân miệng giải thích, mỗi giải đáp đều khiến đám sư huynh Tần Sương Thành được lợi rất nhiều. Trong lúc nói cười bước đi đã đến Không Chi Sơn. Trở lại Không Chi Sơn tất nhiên phải trước đi chào sư phụ Thái Sử chí tôn.
Không Chi Sơn, Càn Khôn cung.
Thái Sử Không ngồi giang chân ra, cầm bình rượu nói:
- Lần này ngươi làm không tệ, liên tục thắng ba vạn, ha ha, ha ha, chắc chắn cái tên Hiên Viên Vọng tức đến sắp hộc máu. Tuy mặt ngoài hắn giả bộ bình tĩnh nhưng ta trông thấy mặt hắn có chút biểu tình khác lạ. Ha ha ha ha, chút biểu tình khác lạ này quá thú vị.
Thái Sử Không nói:
- Vốn lần này có thể cho ngươi tranh thủ lưu trình bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài nhưng vẫn bị Hiên Viên Vọng. Tuy nhiên, dù không giành được lưu trình bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài cho ngươi, cũng có tranh được một phúc lợi khác. Đó là tài nguyên thăng đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn, do môn phái cung cấp.
Lục Nguyên hỏi:
- Thăng đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn cần nhiều tài nguyên lắm sao?
- Người bình thường tất nhiên không cần nhiều tài nguyên, bởi vì đại viên mãn là như thế này, tại đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn, làm chuẩn bị cho trùng kích hỗn động cảnh. Tại hỗn động cảnh phải xây dựng một không gian hỗn động, khi đó cần năng lượng mỗi mặt. Ví dụ mặt thần hồn, mặt thân thể, mặt pháp lực.
- Cho nên muốn thăng lên đại đạo cảnh thập tầng, được thôi, phải trước đem ba mặt thần hồn, thân thể, pháp lực đều lên tới trạng thái cực độ viên mãn thì mới có thể tốt đẹp trùng kích hỗn động cảnh.
- Nói đơn giản là bây giờ thần hồn ngươi càng cường thì cần tài nguyên về mặt thần hồn càng nhiều.
- Hiện tại pháp lực ngươi càng cường thì cần tài nguyên càng nhiều để tăng pháp lực.
- Bây giờ thân thể ngươi càng cường thì tốn nhiều tài nguyên mặt kiên cố thân thể.
- Người bình thường không cần quá nhiều tài nguyên, còn ngươi đâu? Cần tiêu hao tài nguyên tuyệt đối là con số thiên văn.
Thái Sử Không cười gian nói:
- Lần này môn phái bỏ vốn gốc rồi. Hiên Viên Vọng cai quản tài nguyên môn phái, không xem hắn đổ máu ròng ròng một lần là ta không thỏa mãn.
Lục Nguyên nghe thế thì gật đầu.
- Phải rồi, thời gian là mười lăm ngày sau, đây có một miếng ngọc bài đưa ngươi.
Thái Sử Không giơ tay lên, một khối ngọc bài bay đến. Ngọc bài tạo hình cổ kính, hình bát giác, giống như có tám hơi thở rót vào trong, chính là tám vị chí tôn đều đồng ý mới khắc hơi thở vào.
Thái Sử Không nói:
- Chắc ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Lục Nguyên đích thực mệt mỏi, liên tục đấu ba vạn trận, liên tục thắng ba vạn, tinh thần, thân thể đều mệt mỏi, cho nên không hành lễ chào Thái Sử Không đã quay về Hoa Sơn cư của mình. Quay về Hoa Sơn cư, đầu tiên là hắn nằm trên giường ngủ một lèo mười ngày mười đêm.
Mệt quá, mệt đến ngủ suốt mười ngày mười đêm mới tỉnh dậy.
Tỉnh dậy hắn phát hiện thần hồn tăng lên một phần, vốn thần hồn là gấp bốn người thường, giờ thì tăng gấp sáu, tới mức kinh thế hãi tục rồi.
Mỗi lần cưỡng ép mình chiến đấu vượt cực hạn là sẽ tăng thần hồn. Cuộc chiến bảo vệ Hoa Sơn là lần đầu tiên, liên tục đấu thắng ba vạn trận là lần thứ hai.
Liên tục ngủ mười ngày mười đêm, Lục Nguyên tỉnh dậy phát hiện mình tinh thần tràn đầy.
Liên tục đấu ba vạn trận mệt rã rời giờ hồi phục gần hết.
Tiếp theo trong bốn ngày Lục Nguyên sống rất nhàn nhã, tất cả người đến tìm đều bị hắn từ chối khéo, Không Chi Sơn không dễ vào. Rốt cuộc cứ đến ngày thứ mười lăm, Lục Nguyên ngự kiếm bay hướng Kiếm Môn bảo khố, lần thứ hai đáp xuống ngoài Kiếm Môn bảo khố.
Hắn tìm đến người phụ trách Kiếm Môn bảo khố, đưa ra ngọc bài hình bát giác trong tay.
Người phụ trách Kiếm Môn bảo khố là công việc béo bở, là người Hiên Viên Vọng.
Người phụ trách này tên gọi Sở Bạch, là một trưởng lão Kiếm Môn đương nhiệm, một trong trụ cột của Hiên Viên Vọng. Khác với người trông nom trước, chức vụ của người trông nom thấp hơn của gã một chút. Gã thấy Lục Nguyên liền khó chịu, ghét hắn từ đáy lòng. Nhưng dù lòng có ghét hắn cỡ nào thì gã không biểu hiện ra ngoài, tới cỡ như gã phải có chút thông minh.
Sở Bạch nhìn Lục Nguyên lấy ra ngọc bài hình bát giác, gật đầu nói:
- Vậy theo ta đi.
Gã dẫn Lục Nguyên đi tới tầng thứ nhất Kiếm Môn bảo khố.
Trong tầng thứ nhất có nhiều báu vật, giống y hệt lần trước. Nhưng lần trước hắn đến dường như chỉ có khu một, hai, ba, mà giờ Sở Bạch dẫn Lục Nguyên tới góc khu thứ nhất, ấn cái nút, tiến vào không gian kín.
Không gian kín bằng phẳng, mới vào liền ngửi được mùi linh dược cực đậm.
Sở Bạch nói:
- Nơi này là tầng thứ nhất Kiếm Môn bảo khố đệ linh khu. Chỗ này có nhiều các thức linh dược, tài nguyên. Ngươi sắp xung đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn, vậy đi, dựa theo bình quân lĩnh tài nguyên đi. Mọi người bình thường đều lĩnh như vậy, ngươi có thể lĩnh đến mười đại bình Tôi Thân Dịch, năm mươi vạn viên trung phẩm linh thạch, mười đại bình Thần Hồn Dịch.
Đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn là trúc cơ tại hỗn động cảnh.
Một khi đến hỗn động cảnh, qua không lâu sẽ xây dựng hỗn động không gian của mình, cái đó cần yêu cầu ba mặt thân thể, pháp lực, thần hồn.
Cho nên đại đạo cảnh thập tầng cần phải đem thân thể, pháp lực, thần hồn luyện đến cảnh giới hoàn mỹ.
Tôi thân dịch là dùng để tăng độ cứng rắn của thân thể.
Trung phẩm linh thạch là để tăng pháp lực.
Thần hồn dịch là để tăng thần hồn.
Lục Nguyên nghe, bật cười nói:
- Sở trưởng lão, có phải ngươi xem ta là đồ ngốc không?
Sở Bạch ngẩn người, hỏi:
- Tại sao nói vậy?
Lục Nguyên mỉm cười nói:
- Sở trưởng lão, ta còn nhớ lúc đó nói là Kiếm Môn cho ta phần thưởng liên tục thắng ba vạn là cung cấp tất cả tài nguyên để tăng đến đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn chứ? Không phải nói lấy ra số bình quân. Nếu Hiên Viên chí tôn muốn chơi trò nhỏ nhặt này thì chán lắm.
Không sai, Sở Bạch đang đặt bẫy, hoặc nên nói là thuộc hạ của Hiên Viên chí tôn đặt bẫy.
Cố ý theo quy tắc phân phát bình quân, nếu Lục Nguyên bước vào thì họ có thể ít cung cấp cho hắn một chút.
Đối với việc đè ép Lục Nguyên thì họ rất thích.
Muốn thưởng cho Lục Nguyên thì họ muốn học máu.
Đương nhiên Sở Bạch cũng là cáo già, nếu không sẽ chẳng nhận được công việc béo bở này.
Sở Bạch vỗ đầu nói:
- A, suýt quên, là ta công tác sai sót.
Tâm kế không chơi thành đương nhiên phải làm theo hội nghị chí tôn quyết định. Sở Bạch thầm buồn bực, nếu lần này có thể hại Lục Nguyên một phen, phát theo số liệu bình quân thì gã quay về Hiên Viên chí tôn báo cáo cũng nở mặt. Lục Nguyên này làm sao vậy? Nghe người ta nói là con ma men mà? Sao gian xảo quá vậy?
Lục Nguyên cười cười, nhìn Sở Bạch bộ dạng buồn bực, tâm tình rất tốt.
- Ta trước luyện pháp lực.
Trong Kiếm Môn bảo khố có nhiều trung phẩm linh thạch, Lục Nguyên bắt đầu ngưng luyện pháp lực, Vô Tướng Thôn Phệ Quyết vận chuyển. Vô Tướng Thôn Phệ Quyết này tuy rằng là pháp lực vân hệ nhưng tốc độ vận chuyển nhanh hơn Vân Long thập biến rất nhiều, hơn nữa lúc vận chuyển dễ xuất hiện đủ loại biến ảo.
Ngửa cổ lấy ra Thiên Toàn Vô Khuyết Đan trấn lột từ Đan Dược Văn Minh. Đan dược Thiên Toàn Vô Khuyết Đan tròn trĩnh lạ thường, cỡ long nhãn, đan dược màu kim hoàng hấp dẫn người, rất dễ xem. Lục Nguyên ngửa đầu nuốt đan dược này vào.
Pháp lực toàn thân lập tức cuồn cuộn biến đổi, dường như đang trùng kích nhiều cảnh giới. Lục Nguyên giơ tay lên, không biết bao nhiêu trung phẩm linh thạch bị hút lại. Hấp thu nhiều trung phẩm linh thạch rồi, tất cả hóa thành nguyên khí cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn, pháp lực bắt đầu tăng lên. Nhưng hiện nay pháp lực của hắn quá mạnh mẽ, so với lực chân long còn cường gấp nhiều lần, dù hấp thu mấy ngàn khối trung phẩm linh thạch thì cảm giác chân chính tăng không mấy rõ ràng.
Tuy nhiên, dù sao chẳng phải dùng linh thạch của mình, không cần đau lòng.
Mười vạn linh thạch dùng xong hết, pháp lực của Lục Nguyên không ngừng tăng lên, chớp mắt đã dùng hai mươi vạn linh thạch. Chốc lát dùng xong ba mươi vạn, bốn mươi vạn linh thạch. Trong Kiếm Môn bảo khố, mười vạn linh thạch một rương nên dễ thống kê, lúc tính toán thì đã hơn số bình quân năm mươi vạn linh thạch.
Chỉ chớp mắt, hắn lại thiêu đốt ba mươi vạn linh thạch, tổng cộng hao hết tám mươi vạn linh thạch, pháp lực đã tới trạng thái hoàn mỹ không khuyết điểm.
Pháp lực, thành.
Thấy Lục Nguyên tổng cộng tiêu hao tám mươi vạn linh thạch, Sở Bạch thở ra một hơi. Tám mươi vạn linh thạch tuy so với năm mươi vạn linh thạch trung bình thì cao hơn một khúc nhưng không tính quá mức. Lần này Hiên Viên chí tôn đồng ý đề nghị của Thái Sử chí tôn, phụ trách cung cấp cho Lục Nguyên tài nguyên tăng lên đến đại đạo cảnh thập tầng là vì muốn nhìn căn cơ của hắn thế nào. Nhìn từ pháp lực thì căn cơ của Lục Nguyên không tính quá kinh người, tuy so với tiêu chuẩn bình thường cao chút.