Lục Nguyên chậm rãi kết thúc công việc, đến lúc này chỉ cảm thấy pháp lực đã ở trạng thái đại viên mãn, dường như tùy tiện động liền sẽ huy động lực lượng vô cùng to lớn.
Vậy tiếp theo luyện hàng thứ hai, thân thể đi.
Sở Bạch tay động, lấy ra một cái cốc to như bạch ngọc, cốc cao cỡ một người, đường kính khoảng hai thước.
Gã nói:
- Đây là Thịnh Dịch Cốc, người ngâm bên trong rồi ta dùng tôi thân dịch rót vào cho ngươi ngưng luyện thân thể. Nguyên bình tôi thân dịch lớn ngã vào Thịnh Dịch Cốc, vừa lúc là một bình, ngươi có thể hút bao nhiêu thì dùng bao nhiêu.
- Được.
Lục Nguyên lập tức nhảy vào trong Thịnh Dịch Cốc, cũng giơ tay lên cầm một bình tôi thân dịch. Loại tôi thân dịch cầm trong tay không lớn, chỉ cỡ tiểu hồ lô, nhưng lúc đổ vào thì chứa đầy nguyên Thịnh Dịch Cốc to lớn. Loại tôi thân dịch này rót ra có màu kim hoàng, ánh vàng rực rỡ đâm mắt người.
Tới đẩyồi Lục Nguyên dùng tâm pháp, toàn thân biến thành màu tím vàng, đó là kim thân.
Kim thân đụng phải loại kim dịch này thì bắt đầu điên cuồng hấp thu, khiến màu vàng kim thân ngày càng ngưng tụ vàng hơn.
Bình thứ nhất chớp mắt dùng hết, bắt đầu bình thứ hai, nhưng tốc độ hấp thu bình thứ hai vẫn cực nhanh. Một bình lại một bình tôi thân dịch thấy đáy, cứ thế rất nhanh đến bình thứ mười, bình tôi thân dịch thứ mười mau chóng bị hấp thu sạch sẽ.
Sở Bạch ở bên cạnh thầm than, lại vượt qua mức trung bình, chắc ghê gớm thì có thể dùng hết mười sáu, mười bảy bình tôi thân dịch.
Chỉ thấy Lục Nguyên lại giơ tay, một bình tôi thân dịch vào tay, bình vào tay rồi rất nhanh bị kim thân hấp thu sạch sẽ. Chớp mắt đã tới bình tôi thân dịch thứ sáu. Sở Bạch thầm nghĩ, chắc nên tới cực hạn rồi, nhất định gần đến cực hạn. Nghĩ đến mười sáu bình tôi thân dịch bị Lục Nguyên hấp thu, trong lòng gã buồn bực.
Lục Nguyên giơ tay lên, bình thứ mười bảy vào tay, rất nhanh dùng hết.
Khi dùng xong bình tôi thân dịch thứ mười tám, Sở Bạch thầm nghĩ, còn chưa xong?
Khi dùng xong bình tôi thân dịch thứ hai mươi, Sở Bạch con mắt muốn rớt ra ngoài.
Khi dùng xong bình tôi thân dịch thứ hai mươi hai, Sở Bạch dụi mắt. Có chuyện gì vậy? Đã hai mươi hai bình rồi, Lục Nguyên, ngươi còn hấp thu làm cái gì?
Khi dùng xong bình tôi thân dịch thứ hai mươi bốn bị hấp thu sạch sẽ, Sở Bạch nhéo đùi mình. Có chuyện gì vậy? Lúc nãy pháp lực Lục Nguyên chỉ cao hơn giá trị trung bình không bao nhiêu, sao giờ kim thân cao hơn trung bình nhiều dữ vậy, quái lạ quá.
Khi dùng xong bình tôi thân dịch thứ hai mươi sáu, Sở Bạch thầm nghĩ, sao còn chưa xong, mau lên chấm dứt.
Khi dùng xong bình tôi thân dịch thứ hai mươi tám, Sở Bạch đã chết lặng, cũng thầm nghĩ, căn cơ Lục Nguyên pháp lực không tính quá cao nhưng kim thân rất mạnh, phải bẩm báo cái này mới được.
Khi bình tôi thân dịch thứ ba mươi hai cuối cùng còn một chút thì không bị hấp thu, xem ra Lục Nguyên tổng cộng hấp thu, Sở Bạch thầm khóc thết. Không ngờ là đến ba mươi hai bình tôi thân dịch, bên Thái Sử chí tôn lại ra nhân vật nghịch thiên như vậy!
Lục Nguyên hoàn thành tôi thân, kim thân càng ngưng luyện, cảm thấy toàn thân vô cùng sung sướng.
Quá sung sướng.
Bây giờ thân thể cảm giác cứng rắn hơn mới rồi gấp hai rưỡi. Kim thân cứng rắn rất có ích, con người khó tránh bị công kích, nếu kim thân cứng thì có thể ít chịu thương, thậm chí tránh cái chết. Không chỉ thế thôi, bây giờ hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, dù là pháp lực hay thân thể.
Kỳ thực kim thân của Lục Nguyên trở thành như vậy nguyên nhân rất đơn giản.
Mặt pháp lực Lục Nguyên luôn không xuất sắc lắm, so với giá trị trung bình cao, mạnh hơn người cùng cấp bậc nhưng không cường bao nhiêu, cơ bản là đi đường kỹ thuật. Còn mặt thân thể thì bởi vì kim thân chính là thiên địa pháp tắc tôi luyện thành, thiên địa pháp tắc của Lục Nguyên so với đại đạo cảnh cửu tầng, thập tầng bình thường cao hơn gấp ba. Cái hơn này chẳng những từ số lượng mà còn có chất lượng, và bao gồm mặt thiết tắc, cho nên mới có kết quả như vậy.
Lúc này pháp lực toàn thân hắn và kim thân đều đến trạng thái đại viên mãn.
Bây giờ kém chỉ còn mặt thần hồn.
Sở Bạch bên cạnh đã sớm không nói nên lời, gã bị đả kích quá lớn, chẳng ngờ căn cơ của Lục Nguyên sâu như vậy.
Lục Nguyên nhìn Sở Bạch bộ dạng chịu đả kích, không mấy để ý. Tay hắn co lại, đằng trước không xa thần hồn dịch bay vào tay. Thần hồn dịch này là cái bình giống tiểu hồ lô, Lục Nguyên làm theo cách đợt trước, mở nắp bình ra, vô số dòng nước trong suốt chảy vào Thịnh Dịch Cốc.
Những giọt nước trong suốt mới rót vào Thịnh Dịch Cốc, Lục Nguyên liền phát hiện thần hồn của mình dường như bất giác biến thành con quái kình, không ngừng hấp thu giọt nước trong suốt. Những giọt nước trong suốt có rất nhiều dược liệu quái lạ, Lục Nguyên cảm giác thần hồn đang không ngừng tăng lên, cảm giác thần hồn tăng khá là dễ chịu.
Bây giờ Lục Nguyên cực kỳ dễ chịu.
Khi thần hồn tăng trưởng thì hắn thấy thần trí của mình cũng không ngừng tăng. Lúc trước có thể bao phủ bao nhiêu phạm vi, bây giờ có thể quét qua phạm vi càng rộng rãi hơn.
Một lát sau trong Thịnh Dịch Cốc đã trống không.
Bình thần hồn dịch thứ nhất cho Lục Nguyên tăng một ít thần hồn, nhưng còn kém xa. Lục Nguyên lại dùng tay hút, lập tức có thần hồn dịch mới bay đến, không ngừng bị hấp thu. Bây giờ Lục Nguyên cực kỳ dễ chịu. Không thể không nói, Hiên Viên chí tôn rốt cuộc rộng rãi một lần, nếu không phải mình liên tục thắng ba vạn quá rung động, không thưởng cho chút gì thì coi không được, nếu không e rằng Hiên Viên chí tôn sẽ không rộng rãi như vậy.
Liên tục thắng ba vạn, cho Kiếm Môn mang đến lợi ích cực kỳ to lớn, bây giờ có không biết bao nhiêu người mới muốn đầu vào Kiếm Môn.
Danh tiếng hiện nay của Kiếm Môn đã đuổi kịp Vô Thượng Đại Giáo cường đại cỡ như Thương Thiên Môn.
Chớp mắt Lục Nguyên tiêu hao mười bình thần hồn dịch, Sở Bạch cho rằng gã đã chết lặng rồi.
Khi Lục Nguyên tiêu hao ba mươi bình thần hồn dịch thì Sở Bạch vẫn tê liệt, không có gì, mình thói quen rồi, chẳng phải là gấp ba người bình thường ư? Không sai, quen rồi, quen rồi, gã thầm nhủ.
Nhưng khi Lục Nguyên tiêu hao tới bốn mươi bình thần hồn dịch thì Sở Bạch tự cho đã chết lặng, kết quả phát hiện không tê liệt nổi nữa. Có chuyện gì vậy? Bốn mươi bình thần hồn dịch, cái này chứng minh lượng thần hồn của Lục Nguyên gấp bốn người bình thường, đây là lượng thần hồn khá là khoa trương.
Thần hồn, cái thứ này trước hỗn động cảnh tác dụng không to lớn mấy, ba bản tu hành ở trường sinh kỳ.
Thần hồn chỉ có hữu hạn trùng kích tiểu cảnh giới mới có tác dụng chút ít thôi.
Nhưng tại hỗn động cảnh, tầm quan trọng của thần hồn tăng lên, đặc biệt là đến thế giới cảnh, khi đó tiểu cảnh giới một tầng xưng là tạo vật cảnh. Tạo vật cảnh này cần mô phỏng sinh linh, tạo ra sinh linh, đột nhiên tạo ra, lúc đó tác dụng của thần hồn to lớn. Trừ tiểu cảnh giới tạo vật cảnh ra, các cảnh giới khác thần hồn cũng có tác dụng rất lớn.
Sở Bạch trưởng lão tu vi không tệ, đối với đường tu hành biết rõ hơn cả Lục Nguyên, cho nên hiểu nhiều về tác dụng thần hồn. Gã thấy thần hồn của Lục Nguyên gấp bốn người bình thường thì vô cùng chấn kinh, thầm nghĩ, tiềm lực Lục Nguyên này quá mức thâm sâu đi.
Nhưng Sở Bạch lập tức phát hiện mình đã sai, gã hoàn toàn đánh giá thấp Lục Nguyên.
Bởi vì lập tức bình thần hồn dịch thứ năm mươi lại bị Lục Nguyên tiêu hao hết. Phút chốc Sở Bạch không biết nên có cảm giác gì, cảm giác lúc này có chút quái.
Khi Lục Nguyên dùng bình thần hồn dịch thứ sáu mươi còn một chút thì Sở Bạch đã câm nín rồi. Sáu mươi bình thần hồn dịch, năm đó Kiếm Chi Tử ở tầng này chỉ tiêu hao sáu mươi bình thần hồn dịch mà thôi, tiềm lực thần hồn của Lục Nguyên ngang bằng với Kiếm Chi Tử.
Chỉ là tiềm lực về mặt pháp lực kém hơn Kiếm Chi Tử nhiều.
Không đúng! Sở Bạch lập tức phát hiện không thích hợp.
Người bình thường đều sẽ không nghĩ đến so sánh với Kiếm Chi Tử.
Ngươi là đệ tử trung tâm, dù có xuất sắc ghê gớm đến đâu, dưới tình huống bình thường, có dữ dội hơn có thể so sánh với Kiếm Ma đã là không sai rồi.
Nhưng Sở Bạch phát hiện trong tiềm thức gã so sánh Lục Nguyên với Kiếm Chi Tử, hiện tượng này thật không tốt.
Sắc mặt Sở Bạch biến khó xem, làm người Kiếm Môn, theo lý thì Kiếm Môn ra một tuyệt thế kiếm tài gần với Kiếm Chi Tử, gã nên vui vẻ mới đúng. Nhưng không chút nghi ngờ, Hiên Viên chí tôn và Thái Sử chí tôn là tình thế không chết không ngừng. Nếu bên Thái Sử chí tôn ra nhân vật như vậy, đối với Hiên Viên chí tôn không phải tin tức tốt.
Lục Nguyên chợt hét chói tai:
- Đại đạo cảnh thập tầng đại viên mãn, thành!
Pháp lực, thân thể, thần hồn toàn thân hắn đang không ngừng biến động, cuối cùng thành đại viên mãn cực kỳ hoàn mỹ. Cùng lúc đó, cảnh giới đã tới đại đạo cảnh thập tầng, thật không dễ dàng, rốt cuộc trùng kích đến cảnh giới đại đạo cảnh thập tầng.
Vậy bước tiếp theo là tiến vào hỗn động cảnh.
Một khi thành công bước vào hỗn động cảnh mới tính chân chính nổi dậy tại trung ương thiên triều.
Tâm tình của Lục Nguyên vui vẻ lạ lùng.
Thu xếp sơ sơ, Lục Nguyên ra khỏi Kiếm Môn bảo khố. Khi Lục Nguyên ra khỏi Kiếm Môn bảo khố, Sở Bạch lập tức liên lạc với Hiên Viên chí tôn.
Thông qua thủy kính thuật, sắc mặt Hiên Viên Vọng có chút khó xem:
- Pháp lực là gấp hai lần đại đạo cảnh cửu tầng bình thường, kim thân là gấp ba cửu tầng bình thường, thần hồn là gấp sáu cửu tầng bình thường.
- Xem ra nhất định phải trừ bỏ tiểu tử này, đợi hắn tới hỗn động cảnh đi.
Gã nói vậy cũng là có lý do, trước khi tới hỗn động cảnh bình thường không ra Kiếm Môn, cho dù có ra cũng sẽ có người đi kèm, không tiện ra tay. Khi hắn đến hỗn động cảnh rồi thì không ai đi theo nữa, đến lúc đó mới có cơ hội thật sự diệt trừ hắn.
Sắc mặt Hiên Viên Vọng lạnh như băng.
Hiên Viên chí tôn như gã muốn giết một người, xác suất còn sống là gần bằng không.
Khi Hiên Viên Vọng thốt ra chữ giết lạnh lẽo thì Lục Nguyên đã ra khỏi Kiếm Môn bảo khố, tâm tình rất vui. Ở trong Kiếm Môn bảo khố hắn dùng hết tám mươi vạn trung phẩm linh thạch, ba mươi hai bình tôi thân dịch, sáu mươi bình thần hồn dịch, khiến Sở Bạch, thuộc hạ Hiên Viên mặt rất khó xem. Mặt gã khó coi thì đương nhiên tâm tình mình vui vẻ.
Bây giờ mình đã tới đại đạo cảnh thập tầng, tuy nhiên mình hiện tại không vôị vã trùng kích hỗn động cảnh. Dù sao trong tiểu thiên thế giới kiếm quyển còn có một kiếm ý quái vật, ở đó để lại thật nhiều kiếm ý, khi đến hỗn động cảnh rồi thì không cách nào tới tiểu thiên thế giới kiếm quyển nữa, đè ép chút đi.
Vậy bây giờ mình làm gì nhỉ?
Lục Nguyên ngẩng đầu lên.
Hắn thấy bầu trời.
Đây là trời xanh nắng rực rỡ, cách màn trời ánh nắng ấm áp lạ lùng. Lục Nguyên đột nhiên nâng cao tinh thần, vọt lên, bay thẳng lên trên, rất nhanh phá tan màn trời, đi tới bên ngoài. Không sai, đến đại đạo cảnh thập tầng rồi mình muốn lại thử một lần hoàn cảnh trung ương thiên triều.
Lục Nguyên vừa mới đến bên ngoài, gió xung quanh liền biến thành một con phong long tập kích hắn. Bên cạnh Kiếm Môn còn có tầng lôi hỏa, trong tầng lôi hỏa chui ra một con lôi long dài mấy trăm trượng, hỏa phượng hoàng to mấy trăm trượng xông hướng Lục Nguyên.
Kiếm đã ra khỏi vỏ, Lục Nguyên ngự Dưỡng Ngô linh kiếm, Trấn Nhạc linh kiếm hướng đến vô số hoàn cảnh diễn sinh ra quái vật, thần thú, tấn công chúng. Mặc kệ ngươi là quái vật hay thần thú đều đánh gục hết. Lúc còn ở đại đạo cảnh cửu tầng, hắn ứng đối hoàn cảnh diễn sinh ra quái vật, thần thú khá là khó khăn, mỗi lần đều bị nặng nề công kích. Nhưng lần này, đến đại đạo cảnh thập tầng rồi, hắn cảm thấy công kích của quái vật, thần thú không đáng sợ như vậy.
Lục Nguyên xuất kiếm lại xuất kiếp, liên tiếp không ngừng xuất kiếm đón đỡ công kích.
Ủa! Lục Nguyên chợt phát hiện không tính khó khăn lắm? Tuy mình ngăn cản hơi chật vật xíu, sơ sẩy liền bị hoàn cảnh diễn sinh ra thần thú thương tổn nhưng còn chống được. Trên mặt đất trồi lên từng con quái vật, đây là cự lin hthanaf vô cùng to lớn, một quái vật sức mạnh to gần với hỗn động cảnh. Cự linh thần to lớn tốc độ không nhanh tấn công Lục Nguyên, kiếm pháp hắn xoay chuyển, phát hiện cự linh thần quả nhiên vô cùng cường đại, đón nhát kiếm cực kỳ khó khăn. Nhưng sử dụng kỹ xảo, đối mặt cự linh thần thì chắc đánh được, cự linh thần muốn tới gần mình không dễ dàng.
Chớp mắt, mặt trời trên đầu, động. Ánh sáng cực kỳ chói mắt bắn tới, hóa thành từng thần linh đơn giản tấn công Lục Nguyên. Trong trung ương thiên triều, hoàn cảnh cường đại nhất chính là mặt trời. Mặt trời bắn ra có thể hóa thành đủ loại thần linh đơn giản. Có thần linh toàn thân rực lữa. Có thần linh toàn thân dung nham. Có thần linh toàn thân đất đá. Có thần linh toàn thân gió quấn.
Những thần linh đơn giản này có thủ đoạn khác nhau.
Lục Nguyên phát huy ra hết bản lĩnh, luân hồi đã có mấy phần quen thuộc, âm dương chưa hoàn toàn thuận tay, đều thi triển ra hết. Đối mặt đủ loại thần linh đơn giản do mặt trời bắn ra, thế mà hắn không rơi vòa thế yếu, chống đỡ được.
*Đinh!*
Một kiếm đánh lùi hỏa phượng hoàng bên người, Lục Nguyên đứng ngoài màn sáng, đứng vững vàng.
Một người, cầm kiếm, đứng ngoài màn sáng.
Rốt cuộc mình có thể miễn cưỡng sinh hoạt ở hoàn cảnh trung ương thiên triều. Trừ lúc kiểm trả trăm quốc, nghe nói hoàn cảnh trung ương thiên triều giết người, đến khiêu chiến lâu thì dưới trạng thái liên tục thắng hai vạn vẫn đấu không lại hoàn cảnh trung ương thiên triều, tuy nhiên có thể chống đến một trăm lẻ tám chiêu, đến bây giờ hắn rốt cuộc đứng vững ngoài màn trời.
Giờ phút này, long hắn trào dâng cực kỳ tự hào.
Bây giờ đại đạo cảnh thập tầng đã cường đến thế, sau này mình sẽ càng mạnh nữa.
Thời gian với tốc độ không thay đổi cứ trôi đi, như nước sông chảy dòng không quay ngược lại.
Một mùa xuân lại một xuân, một mùa thu lại một thu đi qua, hơ nở hoa tàn, cây chồi cây rụng.
Chớp mắt đã qua tám năm.
Đúng vậy, là tám năm.
Lúc này cách Lục Nguyên tiến vào trung ương thiên triều đã có mười năm, mà cách trận liên tục thắng ba vạn cực kỳ tỏa sáng, khiến hănhs danh chấn ngàn đại châu, khiến Kiếm Môn nổi danh lan xa đã là tám năm. Đây chỉ là dựa theo tiêu chuẩn Lục Nguyên, cũng dựa theo tiêu chuẩn trung ương thiên triều, chỉ qua tám năm bình thường mà thôi. Trung ương thiên triều xây dựng không biết đã mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn năm.