Sức mạnh thần hồn càng ngày càng lớn, không ngừng xung kích.
Crắc!
Trong tích tắc một tiếng vỡ tan vang lên trong đầu.
Trong lòng Lục Nguyên vô cùng vui vẻ.
Trong cơ thể, nơi thần hồn mạnh nhất, chính là tùng tuyến quả nằm giữa hai chân mày.
Dưới tác dụng của kết tinh thần hồn, cuối cùng, khóa khống chế tùng tuyến quả của Lục Nguyên cũng được phá giải.
Thời khắc này, thần hồn ở khắp đại não vốn đã bị áp chế, cuối cùng cũng được kết hợp hoàn mỹ, giống như vô số những dòng chảy nhỏ, hợp lại với nhau tạo thành con sông lớn, sức mạnh của thần hồn cũng đạt được mức cực đại, nếu nói trước đây, sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên chỉ có thể bao phủ được một căn phòng nhỏ, lúc nãy thăng cấp lên chẳng qua cũng bao trùm được hai căn phòng nhỏ mà thôi.
Nhưng bây giờ, sức mạnh thần hồn cuồn cuộn dâng trào, nếu nói có thể so với trường giang đại hải thì hơi quá một chút, nhưng, thực sự là đã thăng cấp đến mức khó có thể tưởng tượng được, sức mạnh thần hồn hiện tại, có thể bao phủ cả Trường Xuân cư, dù Trường Xuân cư không tính là quá lớn, nhưng cũng có thể thấy được thần hồn của Lục Nguyên đã thăng đến mức nào.
Nhớ năm đó, sư phụ ngồi giữa Trường Xuân cư, mình ở ngoài sân của Trường Xuân cư, chỉ cần lén lười biếng một chút sư phụ cũng biết.
Lúc đó mình còn thầm ước bản thân có thể được như sư phụ, bây giờ, cuối cùng thì mình cũng đạt đến bước đó rồi.
Đáng tiếc, những ngày mình lén lười biếng, sư phụ trách mắng đã không thể nào quay lại nữa.
Trước mộ của sư phụ, đã một thời gian mình không đến, cỏ chắc đã mọc cao hơn nhiều rồi.
Đáng tiếc, nếu sư phụ biết được hiện tại mình đã đạt đến Ngũ Trọng Trường Sinh, có lẽ sẽ vui mừng lắm.
Lục Nguyên thôi không nghĩ nữa, sư phụ đã đi rồi, có nghĩ thêm nữa cũng chẳng được gì.
Thần hồn vẫn đang thăng cấp, nhưng đã thăng không còn rõ rệt nữa rồi, xem ra tác dụng kết tinh thần hồn cũng chỉ dừng lại ở đây. Mở mắt, nhìn kết tinh thần hồn trước mắt mình, giờ đã sắp không phát sáng nữa, chỉ còn một mảng nữa là ánh sáng sẽ hoàn toàn biến mất, chứng tỏ kết tinh thần hồn đã bị rút sạch rồi.
Đồng thời, rắc một tiếng, kết tinh thần hồn đã rơi xuống đất, vụn thành ngàn mảnh.
- Xong rồi!
Lục Nguyên vỗ Song kiếm trên lưng:
- Bạn đồng hành, lên đường!
Người vừa khẽ động, đã tiến vào đập Tần Giang rồi, khu vực Nhược Thủy bên này đập Tần Giang đã bị mình đóng băng rồi, còn phía bên kia vẫn sóng lớn cuồn cuộn, cả người Lục Nguyên bước vào trong sóng lớn cuồn cuộn, nước sông cuồn cuộn đập vào mặt, Lục Nguyên vỗ tay một cái, Dưỡng Ngô kiếm, Trấn Nhạc kiếm đồng thời xuất khỏi vỏ.
Trường Sinh đệ Ngũ Trọng, chính là Song kiếm ngự sử.
Cái tên gọi này, dĩ nhiên là có ý nghĩa riêng của nó.
Đệ nhất Thanh phi kiếm, chính là Tinh thần ngự sử, khống chế pháp lực đưa vào bên trong.
Còn Đệ nhị Thanh phi kiếm này, theo như lời sư phụ nói năm đó, là Thần hồn ngự sử, Dưỡng ngô kiếm tự mình múa may trong sóng nước, còn Trấn nhạc kiếm sau khi thoát khỏi tay mơ hồ rơi xuống phía dưới, sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên khẽ động, nâng Trấn nhạc kiếm ở bên dưới lên, sức mạnh thần hồn tác dụng lên Trấn nhạc kiếm, Trấn nhạc kiếm vốn rơi xuống cũng tự mình nâng lên.
Sức mạnh thần hồn tiếp tục tác dụng lên Trấn nhạc kiếm, lúc bắt đầu, dĩ nhiên là vẫn chưa khống chế được, Trấn nhạc kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo, lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, mấy lần khống chế thất bại bị cơn sóng lớn nhấn chìm trong biển sóng, tuy nhiên Lục Nguyên lập tức dùng sức mạnh thần hồn điều khiển Trấn nhạc kiếm mạnh mẽ chống lại con sóng lớn.
- Xấu xí quá!
Đây là sự thật.
Đã rất lâu rồi không sử dụng kiếm pháp xấu xí như vậy, hiện nay Trấn nhạc kiếm chẳng ra hình dạng gì.
Nhưng trước nay Lục Nguyên chưa bao giờ chịu từ bỏ, học tập dần để biết cách dùng sức mạnh thần hồn khống chế Trấn nhạc kiếm, lúc đầu Trấn nhạc kiếm lảo đà lảo đảo, vô cùng chật vật, nhưng sau đó, càng ngày khống chế càng trôi chảy, càng lúc càng thuận lợi, càng lúc càng tự tại, rất chi thoải mái.
Cuối cùng, Trấn nhạc kiếm đã có thể khống chế hoàn mỹ rồi.
Lục Nguyên cười ha ha:
- Được rồi, bạn tốt, lên thôi!
Lục Nguyên lại nói, kiếm vốn là người bạn tốt, Dưỡng Ngô kiếm luôn là người bạn tốt của mình, còn Trấn nhạc kiếm là người bạn tốt mới quen biết gần đây.
Lục Nguyên đứng trên sóng, giữa dòng sông.
Còn hai thanh Phi kiếm Dưỡng ngô kiếm, Trấn nhạc kiếm, cũng đang bay giữa dòng sông, hai thanh kiếm này, không còn vụng về như lúc ban đầu nữa, Dưỡng ngô kiếm biểu hiện một chiêu cuồng phong quá cảnh, còn Trấn nhạc kiếm thi triển một chiêu phong bất lưu ngấn, Dưỡng ngô kiếm xuất một chiêu bạo vũ như chú, Trấn nhạc kiếm xuất một chiêu mạc sắc thâm thâm, Dưỡng ngô kiếm xuất một chiêu khoái dật tuyệt luân, Trấn nhạc kiếm xuất một chiêu tiểu tuyết miểu miểu.
Đủ các loại chiêu thức, hai thanh kiếm trong tay, mỗi lần xuất chiêu đều vô cùng hoàn mỹ, căn bản là không chút khuyết điểm.
Đúng rồi, còn có thể chơi đùa rất vui vẻ nữa.
Dưỡng ngô kiếm phóng ngang, một thức Phong quá giang sơn không lưu vết, Trấn nhạc kiếm từ trên băng xuống, một thức Vân tỏa sơn phong không ồn ào, kỳ thực Phong quá và Vân tỏa là hai chiêu, bổ trợ cho nhau, nhưng trong Trường Sinh Ngũ trọng trước đây, phải hai người cùng thực hiện, không cách nào một người cùng lúc thi triển, hai người cùng thực hiện không thể nào phối hợp quá hoàn hảo, không thể nào tạo ra uy lực lớn, còn hiện nay, Dưỡng ngô kiếm, Trấn nhạc kiếm cùng sử dụng, một thức Phong quá giang sơn không lưu vết, , một thức Vân tỏa sơn phong không ồn ào cùng thi triển, bổ trợ lẫn nhau, tạo thành một tuyệt chiêu có uy lực cực lớn.
Điều này còn chưa đủ thú vị, càng thú vị hơn là.
Dưỡng ngô kiếm đi lên, kiếm ý thi triển ra tuyết, ngay tức khắc phóng lên không trung, khắp nơi đều là hoa tuyết bay lất phất, còn Trấn nhạc kiếm thi triển lên trên, kiếm ý như băng, từ dưới dòng sông phóng lên, tạo thành tầng tầng lớp lớp băng dày.
Vốn lúc nãy, còn là sóng lớn cuồn cuộn, dòng sông cứ trôi.
Giờ thì trên trời tuyết bay lất phất, bên dưới nước đóng băng, vốn dòng sông đang trong tiết hạ, bây giờ lại bị Lục Nguyên biến thành mùa đông lạnh giá.
Thú vị, thực sự rất thú vị.
Giờ Lục Nguyên chỉ cảm thấy rất thú vị, Lục Nguyên và những người khác không giống nhau, những người khác tu tiên giả, nghiên cứu kiếm thuật, là để thắng kẻ khác, để dấu kiếm, để kiếm được lợi ích từ thắng lợi. Còn Lục Nguyên thì không như vậy, Lục Nguyên đơn thuần là thích kiếm, thích đủ các loại thế kiếm, đánh nhau chẳng thoải mái như vui chơi.
- Người bạn tốt, đúng là sảng khoái!
Chơi một phen, dùng kiếm sảng khoái không gì bằng, Song kiếm ngự sử Trường Sinh Ngũ trọng đã hoàn toàn khác trước, sảng khoái, sảng khoái quá. Sau khi Lục Nguyên luyện thành Song kiếm ngự sử Trường Sinh Ngũ trọng, cười ha hả, quay trở lại đập Tần Giang, lúc này mới phát hiện có bảy vị tu tiên giả đang đứng trên đập Tần Giang, người nào người nấy đều kinh ngạc.
Tôn Định Âm, Thạch Ánh Nguyệt, Lý Đạo, Vu Ky Tử, còn có ba vị tu tiên giả Trường Sinh Lục trọng khác, người nào người nấy kinh ngạc cực độ, họ bắt đầu nhìn thấy Lục Nguyên hấp thị kết tinh thần hồn, đạt đến Trường Sinh Ngũ Trọng cũng không quá mức kinh ngạc, dựa vào năng lực của kết tinh thần hồn, quả thực có thể như vậy.
Nhưng sau khi Lục Nguyên đạt đến Trường Sinh ngũ trọng rồi đi, trong lòng không khỏi cười thầm.
Pháp lực của ngươi đúng là đạt đến Trường Sinh Ngũ trọng, nhưng nếu muốn lập tức sử dụng Song kiếm ngự sử thì không thể được, cần phải có thời gian để từ từ thích ứng, tùy theo cơ thể mỗi người mà thời gian thích ứng dài hay hắn, dài thì bảy ngày mười ngày, còn ngắn thì cũng phải mấy canh giờ, mới có thể thích ứng rồi dùng thần hồn khống chế hai thanh kiếm.
Kết quả Lục Nguyên đã làm rất tốt, đã sử dụng ngay lập tức, cũng chỉ trong vòng một phút, đã tự mình khống chế hai thanh phi kiếm cùng lúc phóng ra ngoài.
Hơn nữa, coi như họ cũng nhìn thấy được chiêu kiếm của Lục Nguyên, chiêu kiếm của Lục Nguyên, mỗi chiêu đều hoàn mỹ như thế, có tính thưởng thức như thế, mỹ lệ như thế, trôi chảy như thế, coi như họ đã thấy được kiếm thuật của Lục Nguyên, ngay cả người xuất thân Kiếm tông như Thạch Ánh Nguyệt, cũng phát hiện ra rằng kiếm thuật của Lục Nguyên vượt xa cô.
Chả trách, Lục Nguyên có thể vượt qua thắng nhân tiểu cảnh giới nhị trọng, kiếm thuật đã đạt đến trình độ này mà còn không thể vượt qua thắng nhân tiểu cảnh giới nhị trọng, vậy thì luyện kiếm há còn có tác dụng gì nữa chứ.
Lương Cửu, Tôn Định Âm bị Lục Nguyên làm chấn động cuối cùng cũng đã khôi phục lại, giờ là lúc cần phải làm việc khác. Chẳng hạn, Lục Nguyên còn phải thu thập vài chiến lợi phẩm khác, xem xem Thủy Viên Vương có còn chiến lợi phẩm khác không. Lục Nguyên phát hiện tay của Thủy Viên Vương vẫn còn vài linh thạch, nhưng không nhiều, đúng rồi, còn có hai viên đá thần hồn lớn, vẫn còn chút tác dụng.
Căn bản, chiến lợi phẩm của Thủy Viên Vương chỉ được chừng đó.
Lục Nguyên lấy Hào thủy lệnh ra, tiêu trừ thủy vực Tam Hoàn, vốn thủy vực Tam Hoàn vô cùng đáng sợ, dưới Hào thủy lệnh lập tức đã biến mất không chút dấu vết, thủy vực Tam Hoàn biến mất, những tiên giả bị giam cầm trong thủy vực Tam Trọng đều xuất hiện, những tu tiên giả này có vài người thương tích không nghiêm trọng, cũng có những người bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có vài vị khi thủy vực Tam Hoàn biến mất, họ không chống đỡ nỗi, đã rơi xuống sông Dân, may là có tu tiên giả lập tức bay xuống cứu họ, đồng thời cho họ ăn rất nhiều đan dược, những người này tĩnh tọa tại đây, dần dần hồi phục thương thế, nếu bị thương vì độc thủy, Thanh đế kiếm của Lục Nguyên sáng lên một cái, vạn độc lập tức tiêu tan, vô cùng thần diệu. Tiếp theo lại bắt đầu thống kê, lần này tổng cộng có 87 tu tiên giả rơi vào thủy vực Tam Hoàn, có vài người thoát ra khỏi thủy vực Tam Hoàn, có vài người không ra khỏi, cũng có nhiều tu tiên giả đã chết, Tôn Định Âm thống kê lượng tu tiên giả đã chết, con số cuối cùng là 11 vị.
87 người, 11 người đã chết, đối với giới tu tiên Thái bình thịnh thế hiện nay mà nói là một tổn thất nghiêm trọng, Tôn Định Âm ghi lại tên từng người.
Khi ông thống kê, Lục Nguyên lấy đất bắt đầu tu bổ lại bề mặt đập Tần Giang bị hư hại, sau một lát, cuối cùng cũng tu bổ xong.
Cuối cùng cũng hoàn thành.
Việc ở đập Tần Giang, đến giờ đã kết thúc, những người bị thương nặng thương thế cũng hồi phục được vài phần, ngự kiếm phi hành cũng không thành vấn đề, lúc này chỉ còn lại 76 người, bắt đầu đến sông Hắc Thủy, ở đây có một con thuồng luồng nửa rắn là thần hồn sông lợi hại nhất! Noi này dĩ nhiên cần người trợ giúp rồi!
Trong quá trình đi sông Hắc Thủy, lại đụng phải con yêu quái cuối cùng trong Tam yêu sông Dân-- Thủy Ngưu Vương.
Thủy Ngưu Vương không có huyết thống thượng cổ, nhưng cũng tu thành một trong Tam yêu sông Dân, tất nhiên là nó không thể nào lợi hại được như Thủy Viên Vương, nó đụng phải đám Lục Nguyên, kết quả thế nào đã rõ, dĩ nhiên Lục Nguyên không hề khách khí, Lục Nguyên hiện nay đã đạt đến Trường Sinh Ngũ trọng, trong đám người này căn bản đã không có đối thủ, khi mọi người giết Thủy Ngưu Vương, Lục Nguyên bỏ nhiều sức lực nhất, cuối cùng được chia ba phần kết tinh thần hồn.
Mọi người tiếp tục đi đến sông Hắc Thủy, kết quả lại truyền đến tin, bên sông Hắc Thủy đã được giải quyết rồi.
Tu tiên giả Trường Sinh Thất trọng Kim Đan đại thành, quả nhiên bất phàm.
Thuồng luồng nửa rắn bên sông Hắc Thủy đã được giải quyết rồi.
Cũng hơi tiếc, mình chẳng kiếm được chút gì ở bên chỗ sông Hắc Thủy, trong lòng Lục Nguyên thầm nói, tuy nhiên cũng thở phào nhẹ nhỏm, chín cái động rách của Thần Hồn giang đã được tu bổ xong, cuối cùng cũng có thể rời khỏi Thần Hồn giang rồi.
Việc ở Thần Hồn giang đã xong.
Chín cái động rách đã tu bổ hoàn toàn.
Những Tu tiên giả tiến vào Thần Hồn giang, trừ số tổn thất còn lại hơn bảy mươi người quay về.
Đêm nọ trên núi Thanh Thành, từng ngôi sao nhỏ, chợt có vài tiếng động nhỏ, nhìn từ tổng thể tương đối yên bình.
Trong một tiểu viện nguyệt hồ tại nơi ở của Hoa Sơn Kiếm Khí tông ven hồ Nguyệt Thành sau núi Thanh Thành, truyền đến một giọng nói, vốn là mấy vị huynh đệ đang hỏi chuyện Thần Hồn giang, Bắc Phong đời thứ mười, hiện tại không thể nào đi vào được Thần hồn giang, tuy nhiên Lục Nguyên đã đi, nên dĩ nhiên họ cũng muốn hỏi tình hình bên đó.
Lục Nguyên cũng nhẫn nại, tùy tiện kể vài chuyện trong Thần hồn giang.
Lục Nguyên cũng không chú ý lắm, vốn Nguyên Nguyên thượng nhân định vào phòng, tuy nhiên nghe thấy mấy sư huynh đệ đời thứ mười nói chuyện với nhau, bất giác nở nụ cười, rất tốt, không khí của đời thứ mười rất hòa thuận, quan trọng nhất là dù Lục Nguyên thực lực cao hơn nhiều so với những sư huynh đệ đời thứ mười khác, nhưng thái độ lại tương đối tốt.
Nguyên Nguyên thượng nhân vốn định vào phòng nói gì đấy, nhưng sau đó không vào nữa.
Bọn họ có thể hòa thuận như vậy thì tốt.
Nguyên Nguyên rời bước đi, thời cơ phát động Tư Mã Trường Bạch đã đến rất gần, dù sao, hiện nay thực lực của Lục Nguyên càng ngày càng gần bằng Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Trường Bạch không thể đợi đến lúc Lục Nguyên vượt qua gã mới phát động được, tuy nhiên nếu Tư Mã Trường Bạch phát động, có lẽ sự chuẩn bị cũng sẽ chưa đủ, tốc độ tăng trưởng thực lực của Trương Dương nằm ngoài dự liệu của bất cứ ai, Tư Mã Trường Bạch có lẽ cũng không ngờ tới được, sự chuẩn bị của gã hẳn sẽ không nhiều.
Tư Mã Trường Sư đệ Bạch, Nguyên Lăng sư đệ chắc có mưu kế trùng trùng.
Nguyên Nguyên thượng nhân híp mắt.
Tư Mã Trường Bạch sư đệ quyết đấu với Lục Nguyên, có lẽ sẽ nhanh thôi, trong một hai năm nữa, cũng có thể sẽ là trong năm nay.
Ngoài ra, Nguyên Nguyên thượng nhân cũng lờ mờ cảm nhận thấy gì đó bất thường, vốn nghe nói Trương Hư Huyền của tiên môn Thanh Thành nói, nghe nói mấy người này âm mưu thâm hiểm, giống như Nguyên Lăng sư đệ, bình thường lập mưu kế đều đợt sóng này nối đợt sóng kế, tại sao chuyện Thần hồn giang lần này lại kết thúc dễ dàng như thế, đúng là kỳ quái.
Ánh trăng đậm dần, dưới ánh trăng, chủ nhân của Bắc Phong đang trầm tư suy nghĩ.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, đám Lục Nguyên đã bị tiếng ồn ào đánh thức.
Lục Nguyên ngáp một cái, ngủ cũng khá ngon, sau khi lao tâm khổ tứ trong trận Thần Hồn giang, cả người đã vô cùng mệt mỏi, hôm qua chẳng dễ dàng gì thoát khỏi Thần Hồn giang, dĩ nhiên là cẩn phải nghỉ ngơi cho thật khỏe rồi, giấc ngủ này đã kéo dài năm canh giờ, đúng là lâu lắm rồi không được ngủ như vậy, thật sự thoải mái quá.