Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Sơn Tiên Môn Chương 265-266: Phong Chi Kiếm Ý

Chương trước: Chương 263-264: Nguyên Nguyên Thượng Nhân Kinh Động



Nhóm dịch: Black

Nguồn: Vipvandan

Tại sao phải như vậy?

Lục Nguyên trầm tư thật lâu rồi cũng hiểu. Chính mình cuối cùng rồi cũng chỉ là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi mà thôi. Kinh nghiệm chiến đấu không thể so với những tiền bối khác. Đây chỉ là phản ứng bình thường của nhân loại. Chính mình nên tích lũy chút ít kinh nghiệm chiến đấu, tại thiên lao này cố gắng rèn luyện một thời gian.

Người không thể bởi vì hay chiếm được thuận lợi mà trở nên đắc ý.

Thời gian như nước chảy thoi đưa. Xuân qua hạ đến, hạ đến trời thu.

Đảo mắt cũng đã tiến nhập vào cuối mùa thu.

Khắp núi rừng đều nhuộm một màu vàng.

Trên đỉnh Hoa Sơn, tại một chỗ yên tĩnh, một người trẻ tuổi đang uống rượu, bộ dạng tự tại vô cùng. Lục Nguyên đã từ thiên lao rèn luyện lịch lãm trở về. Trước đó không lâu hắn đã đến thiên lao rèn luyện một thời gian. Khiến cho kinh nghiệm chiến đấu của mình càng thêm phong phú. Đặc biệt sau khi cùng với những phạm nhân Luyện Thể Kỳ Thập Trọng đối chiến qua, hiện tại hắn ở dưới tình huống nào cũng có thể đánh.

Đơn giản mà nói, kinh nghiệm chiến đấu gia tăng không ít.

Kinh nghiệm chiến đấu gia tăng không ít, nhưng đối mặt với tu tiên giả Luyện Thể Kỳ Thập Trọng, Lục Nguyên không thể không thừa nhận hắn luôn luôn bại. Luyện Thể Kỳ Thập Trọng mà còn như thế thì Trường Sinh kỳ còn mạnh hơn đến cỡ nào.

Đương nhiên, đánh không lại thì đánh không lại, cũng chẳng phải là sự tình gì quá lớn.

Tuy bên ngoài hay truyền lưu Lục Nguyên là đệ nhất đệ tử chân truyền trẻ tuổi, nhưng nói trắng ra, Lục Nguyên chỉ là một gã đệ tử lười biếng mê rượu ở Bắc Phong mà thôi. Ở dưới chân núi thì có chút đắc ý, nhưng khi sống cuộc sống yên tĩnh ở trên núi trong một thời gian ngắn thì tâm tình sẽ bình phục.

Lục Nguyên nằm trên một mảnh đồng cỏ lá phong. Nơi này cảnh sắc rừng lá phong không tệ. Lúc này, cách Lục Nguyên bốn trượng vừa vặn có một thanh phi kiếm lúc chìm lúc nổi. Rất hiển nhiên, Lục Nguyên bây giờ còn đang nghiên cứu, như thế nào để đưa pháp lực của mình vào thanh phi kiếm.

Đã lâu như vậy, cửa ải này vẫn cứ mắc kẹt, không thể tiến bộ. Hiện tại Lục Nguyên pháp lực vẫn ở Luyện Thể Kỳ Thất Trọng đỉnh phong, không cách nào tiến lên.

Lục Nguyên trước giờ làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, rất ít khi ở một cửa ải lâu như vậy. Nhưng dù sao hắn cũng đã quen. Pháp lực tu hành của hắn cũng giống như bình thường, vẫn dựa vào Vân hệ nguyên khí phun ra nuốt vào. Hiện tại đụng phải cửa ải này bị đứng lại cũng rất bình thường.

Tâm trạng buông lỏng, tùy ý.

Nói không chừng, cửa ải này một ngày nào đó sẽ mở ra.

Lục Nguyên gần đây đều cố gắng xua đuổi ý tưởng dấu giếm ra khỏi đầu.

Lục Nguyên tiếp tục nằm trên cỏ uống rượu. Rượu uống vào nửa say nửa tỉnh, trong đó cảm giác được một cỗ pháp lực của mình tựa hồ như trải qua hư không tiến vào một chỗ. Tại chỗ đó dường như có vật gì đang hô hoán pháp lực của mình. Lục Nguyên lúc này đang trong trạng thái mơ hồ nên cho phép thả lỏng. Pháp lực này sau khi tìm được một điểm bám vào, sau đó tựa hồ như chỉ huy cái điểm đó. Nhưng cái gì đụng vào điểm đó thì dường như đều bị chặt đứt.

Phanh! Không biết là đập trúng cái gì.

Lục Nguyên đột nhiên tỉnh dậy. Lúc này phi kiếm của mình chẳng biết từ lúc nào đã bay ra ngoài tám trượng, đâm vào một tảng đá lớn. Trường kiếm ghim thật sâu vào tảng đá lớn. Mà mười gốc cây đại thụ bị trường kiếm lướt qua đều ngã trên mặt đất, gãy thành hai đoạn.

Đây là ….

Ngự kiếm phi hành sao?

Trước kia mình cũng có thể cho phi kiếm phi hành ra phía xa, nhưng chỉ có thể khống chế lực tinh thần, chứ không cách nào rót pháp lực vào trong, khiến cho phi kiếm không có lực. Mà bây giờ phi kiếm tựa hồ như đã có lực, đem nhiều gốc cây đại thụ bị chặt đứt. Hơn nửa tảng đá lớn như vậy cũng bị chém sâu.

Lục Nguyên không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Chính mình tại cửa ải này trụ lâu như vậy, đột nhiên lúc này lại vô duyên vô cớ đột phá sao? Lục Nguyên lúc này không biết có bao nhiêu vui buồn, cánh tay khẽ động, Dưỡng Ngô kiếm từ tảng đá bay ra, rồi đột nhiên chém tảng đá lớn này thành hai đoạn.

Thành công rồi!

Chính mình thật sự đã đạt đến Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm phi hành rồi. Thật không dễ dàng! Lục Nguyên lúc này chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng. Đúng vậy, vừa rồi một kiếm chặt đứt tảng đá lớn, cảm giác xác thực là như thế. Lực đạo kiếm chém ra, một kiếm chém vỡ tảng đá, cảm giác thật là sảng khoái. Xác định hắn đã luyện được Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm hành không.

Hhahahhahah…Rốt cuộc hắn đã đạt tới cấp độ này.

Đạt được cấp độ này thật không dễ dàng.

Chính mình trước kia cũng đột phá qua rất nhiều cấp độ như Luyện Thể Kỳ Ngũ Trọng Bản mệnh tinh huyết, Luyện Thể Kỳ Lục Trọng Bì cốt giai luyện, Luyện Thể Kỳ Thất Trọng Rèn luyện đại não, nhưng không có cảm giác thoải mái như bây giờ. Hiện tại chẳng những chiến lực tăng, mà hơn nữa đây là điểm mấu chốt nhất từ một kiếm khách đến kiếm tiên.

Đúng vậy, ngự kiếm!

Từ trước đến nay hắn luôn thích kiếm, mà hiện tại lại càng ưa thích hơn. Rốt cuộc đã có thể chính thức ngự kiếm rồi.

Hahahaha, Lục Nguyên không khỏi cười một tràng cuồng tiếu.

Cao hứng cực kỳ, Lục Nguyên không khỏi nhắm mắt bay đến phía trên đỉnh Bạch vân Bắc Phong. Một lần nữa đặt chân lên thế giới thuần sắc trắng. Đây là Bạch vân tiên cảnh. Loại bạch vân tiên cảnh này rất phù hợp với khẩu vị của Lục Nguyên. Nhưng chẳng biết tại sao nó lại không phù hợp với khẩu vị của những vị tu tiên giả khác. Có rất ít tu tiên giả đứng trên Bạch vân tiên cảnh này.

Nhưng người khác không thích cũng chẳng sao. Bạch vân tiên cảnh này chỉ dành cho những người thích thanh tịnh.

Tại Bạch vân tiên cảnh, một đạo ngân quang chạy qua biển mây. Mây trắng hóa thành một thâm cốc, khói tràn ngập, mênh mông không bờ, tựa như sóng biển bát ngát. Có đôi khi biển mây lưu động chậm một chút, tựa hồ như một tia nước nhỏ. Nhưng có đôi khi mây trắng giống như mưa phùn tơ bạc từng sợi, như mảnh vải ngọc rơi xuống. Có đôi khi nó lại giống như một con sóng lớn của một con sông lớn, phi thẳng xuống dưới.

Cái này là biển mây.

Lục Nguyên thích đứng trên Bạch vân tiên cảnh. Hiện tại hắn đã luyện thành Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm phi hành, lúc này chỉ cảm thấy vô tận thống khoái, tự nhiên muốn ở trên biển mây này mà luyện kiếm. Dưỡng Ngô kiếm trên tay khẽ động, vung đến chỗ cực xa. Bên ngoài ba bốn trượng đã bắt đầu trảm mây. Mỗi một kích đều rất hữu lực.

Mỗi một kích đều rất thống khoái.

Lục Nguyên thử liền một lúc mấy kích, tâm trạng vô cùng vui sướng. Thời điểm lúc này muốn luyện kiếm nhất chính là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Chính mình nói rằng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm mình đã sớm vô cùng quen thuộc, thuần thục, nhưng lần này luyện đúng là có chút cảm ngộ.

Dưới tình huống bình thường, Lục Nguyên đã sớm hiểu Phong chi kiếm ý, Vân chi kiếm ý, Khoái chi kiếm ý. Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có cái gì đều đã sớm thông hiểu. Nhưng lúc này đây cảm giác luyện tập lại không như vậy.

Hắn cảm giác được chiêu thức của Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có chút làm không tốt. Bởi vì có những chiêu thức tại thời điểm dùng lại đi ngược bản thân. Kiếm dài ba thước, có đôi khi đâm ngược một kích sẽ dễ dàng đâm trúng mình. Kiếm chiêu này Lục Nguyên dùng không được thuận tay nên rất ít khi dùng.

Nhưng sau khi hắn luyện thành Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm hành không, thì những chiêu thức đó lại dùng rất tốt. Bởi vì có ngự kiếm đứng cách người khá ca, có chiêu thức đâm ngược cũng không đâm trúng mình. Chính vì vậy, càng dùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm càng cảm thấy đây là một bộ kiếm pháp huyền ảo.

Hiện tại, Lục Nguyên càng hiểu rằng, một khi đạt được cấp độ ngự kiếm, kiếm chiêu dùng có thể càng rộng và càng mạnh hơn. Lục Nguyên rốt cuộc đã hiểu rõ tu tiên giả vì sao phải sáng chế ra Ngự kiếm thuật. Thứ nhất là có thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Thứ hai, bởi vì thân thể không có kiếm ở bên cạnh thì có thể khiến kiếm càng hoàn mỹ chém ra.

Cái này là Ngự kiếm.

Cái này là Ngự kiếm thuật.

Chẳng biết tại sao, Lục Nguyên bình thường rất bình tĩnh, nhưng nay khoái hoạt vô cùng. Hắn ngẩng đầu uống một ngụm rượu. Dưỡng Ngô kiếm bên ngoài bốn trượng đã bắt đầu chuyển động. Lúc này không còn cực hạn tại Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm nữa. Chính mình kiếm pháp đều dùng ra. Thùy Lộ kiếm pháp, Vũ Lạc thất thập nhị kiếm pháp cùng với đủ loại kiếm pháp đã học qua đều thống khoái dùng ra ngoài. Vô số chiêu thức tinh diệu được thi triển. Hơn nữa còn có những chiêu thức kiếm pháp tự nghĩ.

Kiếm phi, kiếm trầm, kiếm lạc, kiếm khởi, kiếm đâm, kiếm đâm ngược…khoảng cách đến tay Lục Nguyên khoảng mười trượng. Chung quanh mây trôi không ngừng bốc lên, liền bị kiếm chém tới.

Những đám mây trôi bị kiếm chém kia hoặc là hợp lại hoặc là biến hóa. Khi thì hóa thành màu trắng của rắn, khi thì màu trắng của tuyết viên hầu, khi thì hóa thành cừu non, ngân gà….

Tựa hồ, người, kiếm, mây vốn là một thể.

Lục Nguyên lúc này chỉ có vô tận thống khoái. Nhưng thống khoái cũng phải có điểm dừng. Lục Nguyên tra Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, nhảy xuống mặt đất. Sau khi xuống dưới đất, hắn dự định tìm một chỗ để ngủ một giấc. Vừa rồi luyện kiếm cũng khá mệt mỏi. Sư phụ, người thân duy nhất của hắn đã chết, chính mình phải bắt đầu cuộc sống như vậy.

Muốn ngủ chỗ nào thì ngủ.

Muốn uống rượu như thế nào thì uống.

Đây là một loại cảm giác tự tại.

Có đôi khi, trong đêm khuya nhìn ngọn đèn dầu bên ngoài, Lục Nguyên có đôi khi tự hỏi không phải bản thân mình trong lòng cũng có chút tịch mịch sao. Khi hắn đang suy nghĩ như vậy, kết quả đụng phải một đạo đồng đang đi tìm mình. Đạo đồng kia nói:

- Phong chủ lệnh huynh đến gặp.

- Nguyên Nguyên sư bá à? Ta đến ngay.

Khi Lục Nguyên bước vào Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân câu nói đầu tiên khiến Lục Nguyên cơ hồ muốn hôn mê:

- Yến sư bá, tức là Yến sư tổ của con sắp phi thăng rồi.

Một câu long trời lở đất.

Phi thăng!

Đó là chung điểm mà tu tiên giả tha thiết ước mơ.

Trước khi phi thăng, mặc kệ tu tiên giả có thần thông lớn hơn cũng chỉ là người, nói trắng ra mãi mãi là thân phận tu tiên giả.

Một khi phi thăng thì không còn là người mà là tiên!

Tiên nhân!

Bạch mã không là ngựa!

Tiên nhân không là người!

Nghe nói tiên nhân là sự sống hoàn toàn khác, nghe nói tiên nhân có thể ăn tiên lộ, trường sinh bất tử, chứ không phải như tu tiên giả bị hạn chế tuổi thọ. Không sai, điểm tốt nhất của tiên nhân là trường sinh bất tử, có thể biến đổi theo thiên địa, trường sinh bất tử! Nhưng tất cả những điều này nói thẳng ra chỉ là truyền thuyết.

Không sai, là truyền thuyết mà thôi.

Người có thể phi thăng quá ít, cực kỳ ít. Đương thời tu tiên giả đỉnh cao tuy rất nhiều nhưng có thể đến giới hạn phi thăng thì cả Đại Tấn quốc chỉ một mình Yến Thương Thiên. Người khác coi như là chủ yêu ma Đông Phương Yêu, minh chủ Ngũ Tiên Minh Liệp Thiên Thu cũng không đến gần phi thăng được. Đệ nhất Đại Tấn đâu chỉ là đồn bậy.

Đương nhiên đó vẻn vẹn là gần tới giới hạn mà thôi, trong lịch sử Đại Tấn quốc có thể phi thăng là cực kỳ hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên tuy Yến Thương Thiên là đệ nhất Đại Tấn quốc, nhưng đến cùng y có thể phi thăng hay không thì ai cũng không biết được.

Bây giờ lại nói rằng Yến Thương Thiên sắp phi thăng.

Đúng vậy, là phi thăng!

Trong phút chốc Lục Nguyên đầu óc trống rỗng.

Lục Nguyên lập tức nghĩ đến lời sư phụ Lý Nguyên Bạch đã nói. Sư phụ từng nói bây giờ Hoa Sơn tiên môn vẫn là đệ nhất tiên môn lý do bởi vì có Yến tổ sư tồn tại. Một khi không còn Yến tổ sư thì trong Hoa Sơn nội ưu ngoại hoạn, muốn lại chiếm giữ vị trí đệ nhất tiên môn là cực kỳ khó khăn.

Đầu óc Lục Nguyên rối bòng bong.

Dưới tình huống đầu rối tung, Lục Nguyên chạy hướng Thiên phong. Nguyên Nguyên sư bá nói cho hắn Yến tổ sư sắp phi thăng, Yến tổ sư muốn hắn đi Thiên Phong một chuyến.

Hoa Sơn ngũ phong không có Thiên Phong.

Nhưng Hoa Sơn các đời chưởng giáo lại ngụ trên Thiên Phong, ý là đối với Hoa Sơn ngũ phong, kiếm khí tam tông công bằng vô tư. Thiên Phong hoàn toàn thẳng đứng chứ không có sườn dốc gì cả, tức là nói không biết bay thì không khả năng lên được. Lục Nguyên lập tức bay lên trên.

Thiên Phong rất cao và cheo leo, đỉnh núi hoàn toàn bị mây che khuất.

Trải qua một tầng lại một tầng mây mù, Lục Nguyên rốt cuộc trông thấy Yến tổ sư.

Đây chính là Yến Thương Thiên tổ sư đó ư? Ở trước mặt Lục Nguyên là một trung niên mỹ nam tử môi mỏng như kiếm, mày như kiếm, mắt bén như kiếm, mũi thẳng như kiếm, bạch y như kiếm, giày trắng như kiếm, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không giống kiếm.

Trung niên mỹ nam tử cười cười nói:

- Ngươi rốt cuộc đến.

Giọng y rất có từ tính.

Lục Nguyên lập tức khom lưng nói:

- Đệ thập đại đệ tử Lục Nguyên kính chào tổ sư!

Yến Thương Thiên mỉm cười nói:

- Xem ra Nguyên Nguyên đã nói cho ngươi, ta rất có khả năng phi thăng. Đương nhiên đây chỉ vẻn vẹn là khả năng thôi, chưa chắc phi thăng. Một năm sau ta sẽ cùng Tiêu Dao Tử, đệ nhất tông sư chưởng giáo Tiêu Dao tiên môn Đại Tần quốc giao đấu. Có lẽ trận chiến đó chúng ta cùng phá vỡ hư không, bạch nhật phi thăng, nhưng cũng không chắc chắn.

Nói thì nói vậy, nhìn bộ dạng Yến Thương Thiên thì dường như rất tự tin.

Tiêu Dao Tử chính là chưởng giáo của Tiêu Dao tiên môn, một trong tứ đại tiên môn Đại Tần quốc, cũng là đệ nhất tông sư được Đại Tần quốc công nhận.

Yến Thương Thiên và Tiêu Dao Tử không có bao nhiêu thù hận, chẳng qua đến trình độ như họ muốn bước ra một bước cuối cùng cực kỳ khó khăn. Một bước cuối cùng, phá vỡ hư không, huyền diệu khó giải thích. Đời đời rất nhiều tu tiên giả, nhưng dù là ai có thể bước ra một bước cuối cùng để có thể khiến hậu nhân ghi chép vào sử sách.

Trong ghi chép xưa kia thì có không ít người là trong lúc chiến đấu phá vỡ hư không, đi ra một bước cuối.

Hiện nay Yến Thương Thiên muốn đấu cùng Tiêu Dao Tử, đi ra bước cuối cùng.

Trước một người là người, sau một bước thành tiên.

Đương nhiên đây là việc một năm sau.

Lục Nguyên không biết Yến Thương Thiên kêu mình tới đây để làm gì, nhưng vẫn là hỏi ra điều mình lo lắng.

Yến Thương Thiên nghe xong cười nói:

- Bây giờ Hoa Sơn thế cục nội ưu ngoại hạn, nên nói sao đây? Năm ngàn năm chồng chất oán không phải ta có thể tiêu trừ. Coi như ta là kiếm thánh cũng thế. Năm ngàn năm tích oán nhất định phải dùng trận ác chiến máu và xương mới tiêu trừ, phá rồi lập, phượng hoàng niết bàn, những điều này ta đã sớm nhìn thấu. Bây giờ còn chưa phá rồi lập, phượng hoàng niết bàn là vì có ta, ta còn ở thì Hoa Sơn tiên môn là đệ nhất tiên môn Đại Tấn, tuy rằng đệ nhất tiên môn Đại Tấn giả dối như thế.

25-03-2013, 05:32 PM

Hoa Sơn Tiên Môn

Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết

-- o --

Loading...

Xem tiếp: Chương 267-268: Gặp Yến Thương Thiên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bệnh Mất Ngủ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 18


Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 79


Người Thay Thế - Thanh Ngọc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 35


Cửu Vũ Thần Tôn

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 30