Hoa Sơn Tiên Môn Chương 1240: Đến Thế Giới Cảnh Cửu Tầng (9-hết)
Chương trước: Chương 1240: Đến Thế Giới Cảnh Cửu Tầng (8)
Dùng chờđợi lâu như vậy sáng tạo ra tương tư, xuất kiếm.
Một kiếm chém một người.
Một trăm kiếm chém một trăm người.
Liên tục dùng một trăm lần tương tư mà không ai phá được, cũng đem Quỷ Môn cấp môn chủ thực lực còn cao hơn cả nữ kiếm khách chém chết. Quỷ Môn thiếu chưởng môn đương nhiên là bị tương tư giết luôn rồi.
Đây chính là tương tư!
Khi ấy Lục Nguyên ở trong sách Kiếm Môn nhìn thấy một kiếm tương tư này thì lòng cực kỳ rung động, chỉ cảm thấy kiếm này mạnh mẽ, xứng là kiếm chiêu mạnh nhất Kiếm Môn. Tiếc rằng cần có cảm xúc rất mạnh mới luyện thành được, Kiếm Môn trừ nữ kiếm khách đó ra không còn một ai luyện được cả. Sau khi Lục Nguyên đem thất tình lên đến thập phẩm thì mới luyện thành một kiếm tương tư.
Nhưng hắn luôn không có cơ hội sử dụng, bây giờ vì đối phó Chu Nhân Dục nên lấy ra một kiếm tương tư.
Một kiếm đánh ra, kiếm quang như nươc mắt tương tự rơi hoài mãi, đâu có kiếm quang gì mà chỉ có vô tận tương tư thôi. Đây là mỏi mắt chờ trông, nhìn thấu thế gian tương tư, thiên địa vạn vật chỉ có một thứ khiến mình tương tư. Lúc dùng kiếm này, đáy lòng Lục Nguyên hiện ra bóng hình Kiếm Linh Đế Cơ.
Vừa hiện ra bóng dáng Kiếm Linh Đế Cơ thì vị tương tư trong kiếm càng đậm.
Đình hòe hàn ảnh sơ, lân xử dạ thanh cấp.
Giai kỳ khoáng hà hứa! Vọng vọng không trữ lập.
Một kiếm tương tư đốt cháy Chu Nhân Dục, chớp mắt gã bị trúng kiếm, tình thế càng nguy hiểm. Gã phát hiện Lục Nguyên chẳng những biết rõ sách của gã mà còn dùng kiếm chiêu hoàn toàn khắc chế gã.
Lục Nguyên dùng xong chiêu tương tư rồi trở tay đánh ra một kiếm chiêu, đoạn trường!
Một thức đoạn trường này là tuyệt học của Chu Thanh Huyền. Chu Thanh Huyền cảđời đau khổ, chiêu thức cũng giống thế. Đoạn trường kiếm, kiếm ra người ruột gan đứt khúc, kiếm chưa ra, người vẫn đứt ruột đứt gan. Kiếm ra và chưa ra đều phải đoạn trường. Trong chớp mắt này kiếm quang đã biến mất, chỉ nghe thấy tiếng nhị hồ cực kỳ đau khổ.
Nhị hồ đoạn trường kiếm đoạn trường.
Chu Nhân Dục càng đoạn trường. Chu Nhân Dục lại trúng một kiếm, sách của gã trước nay đều đem tất cả cảm xúc chắn ở bên ngoài, chưa từng ngay mặt đối diện cảm xúc. Kiếm quang của Lục Nguyên thì nhấn chìm gã trong các loại cảm xúc, thân thể gã bị thương, tâm linh càng khủng hoảng.
Lục Nguyên lại lật tay đánh ra một thức, lại tiếp một thức, một thức ra nữa, mãi đến ra thức sai!
Một kiếm này trong chữ sai có nhiều chuyện cũ.
Đoạn chuyện xưa này biến thành chỉ một cầu nói, một chén giọt sầu vài năm chia lìa. Sai! Sai! Sai!
Đối mặt một kiếm sai của Lục Nguyên, Chu Nhân Dục rốt cuộc hoàn toàn tan vỡ. Gã phát hiện Lục Nguyên vừa lúc là khắc tinh của gã, gã hoàn toàn không phải đối thủ. Dưới tình huống như vậy gã nghĩđến tìm cứu binh, đúng rồi, đây là sáu chọi một chứ không phải một đối một, những người khác sẽ giúp gã, sợ cái gì.
Nhưng Chu Nhân Dục vừa nghĩ vậy xong lập tức phát hiện mình đã sai.
Bây giờđúng là sáu chọi một.
Nhưng mà, dưới tình huống phù sinh nhược mộng chưa bị phá thì không phải sáu chọi một gì cả, năm người kia công kích mà Lục Nguyên chẳng thèm để ý, chính là một đối một thôi. Lần này thì Chu Nhân Dục tuyệt vọng thật rồi. Lục Nguyên chớp mắt tay động, thi triển ra một chiêu nộ! Chiêu này là hắn tự sáng tạo ra.
Vì Kiếm Môn bất hạnh mà nộ, vì kiếm đạo bất hạnh mà nộ, vì thua dưới tay Hoang Chi Tử mà nộ, vì Dưỡng Ngô tiên kiếm gãy mà nộ!
Nộ chi kiếm nặng nềđâm vào lồng ngực Chu Nhân Dục, xuyên qua.
Thất tình hỏa hừng hực thiêu đốt Chu Nhân Dục.
Lục Nguyên đi tới bên cạnh Chu Nhân Dục, hơi đổi giọng truyền âm nói:
"Cái bộ tồn thiên lý diệt nhân dục vô dụng rồi."
Chu Nhân Dục cảm giác sự sống nhanh chóng trôi đi, khiến gã kinh sợ là giọng Lục Nguyên truyền đến sao nghe quen thuộc quá. Khoan đã! Lục Nguyên chính là Lý Thái Sử, Lý Thái Sử là Lục Nguyên. Chu Nhân Dục chớp mắt nghĩ ra khả năng này, lập tưc hiểu tại sao Lục Nguyên biết rõ chiêu thức của gã như vậy, dễ dàng áp chế chiêu thức của gã.
- Ngươi...ngươi là...
- Không sai, chính là ta.
Lục Nguyên cười khẽ, kiếm quang xoay nhanh triệt để tiêu diệt Chu Nhân Dục. Hắn quá hiểu biết con người Chu Nhân Dục, cũng đem lực lượng chính tự áp chế mọi thứ của gã, vậy nên gã không thể thi triển một chút thủ đoạn cuối cùng.
Lục Nguyên đánh chết Chu Nhân Dục rồi nhẹ bắn kiếm, nói:
- Nghe đồn nửa bước văn minh cảnh rất khó giết, giờ thì thật tiếc nuối là ta đã giết một tên. Sáu cao thủ nửa bước văn minh cảnh ta chém trước một người, bây giờ còn lại năm. Năm người các ngươi có thể chống bao lâu đâu?
Trong sáu cao thủ liên hợp vậy mà Lục Nguyên không nhanh chóng thua, còn lật ngướ thế cờ, kiếm tru một người, đấy là loại hung tàn cỡ nào chứ.
Hơn nữa Lục Nguyên đủ độc, vừa rồi đánh chết Giản Thánh Đế Tử kết thù sâu với phó chủ giản chi văn minh, nay giết chết Chu Nhân Dục và gây thù hận cùng phó chủ thiên lý văn minh. Một hơi kết thù với hai cừu địch, người bình thường tuyệt đối không điên như vậy.
- Một lúc đắc tội hai phó chủ văn minh.
- Nếu như là người thường thì Giản Thánh Đế Tử và Chu Nhân Dục muốn giết họ thì họ chỉ có đỡ chứ không được giết lại, ai bảo hai người đó có núi dựa lớn quá chi?
- Thì đó.
- Tên này đúng là đồ điên.
Nghe nhiều người xì xầm bảo mình điên, Lục Nguyên khinh thường cười. Mình chính là người như vậy đấy.
Kiếm quang xoay chuyển, Lục Nguyên nhìn hướng Hoang Thánh Đế Tử, nói:
- Hoang Thánh Đế Tử, ngươi ở dưới tay ta chạy trốn một lần, lần đó ta không có nhiều kinh nghiệm giết nửa bước văn minh cảnh lắm. Lần này ngươi nói xem ta có kinh nghiệm giết nửa bước văn minh cảnh không?
Ngón tay trái nhẹ búng móng tay, hắn hời hợt nói:
- Luôn có truyền thuyết rằng nửa bước văn minh cảnh rất khó bị giết, nhưng ta phát hiện giết nửa bước văn minh cảnh không khó như đã nghe đồn.
Lục Nguyên lạnh lẽo nói. Nghe Lục Nguyên nói như vậy thì Hoang Thánh Đế Tử lòng rùng mình, lần trước gã thua dưới kiếm của Lục Nguyên không để lại bóng ma tâm lý lắm. Nhưng liên tiếp Giản Thánh Đế Tử, Chu Nhân Dục là hơn phân nửa nửa bước văn minh cảnh ngã gục dưới kiếm của Lục Nguyên, khiến bất giác bóng đen bao trùm tâm hồn gã.
Hoang Thánh Đế Tử biến sắc mặt, gã phát hiện sâu trong đáy lòng sợ hãi Lục Nguyên.
Không thể nào, không thể nào, gã đường đường là Hoang Thánh Đế Tử, tung hoành bát hoành, vũ trụ tứ cực, tay nắm quyền to, ức ức ức ức ức vạn người thần phục dưới chân, vậy mà sẽ sợ một tiểu bối dùng kiếm! Điều này tuyệt đối không thể nào, gã ở dưới đáy lòng rít gào nhưng bất đắc dĩ phát hiện không thể lừa được chính mình.
Lục Nguyên nhìn Hoang Thánh Đế Tử, nói:
- Hoang Thánh Đế Tử, năm đó ngươi đánh bại Hiển Kiếm Môn tiền Kiếm Chủ Gia Cát Trí Thương và tông chủ Ẩn Kiếm tông Kiếm Như Hải hợp tác với nhau, rất là dũng mãnh, còn khiến tiền Kiếm Chủ bị thương không thể nào hồi phục lại được. Lại còn năm ấy ngươi từng có thể dễ dàng nghiền nát ta, nhưng giờ xem ra chỉ có nhiêu đó thôi.
Lục Nguyên từ từ dùng sức mạnh ngôn ngữ.
Nghe Lục Nguyên nói vậy Hoang Thánh Đế Tử ngày càng sợ hãi, gã không ngờ con kiến nhỏ năm đó sẽ trưởng thành đến mức này, lớn nhanh kinh người. Năm đó gã không giết chết Gia Cát Trí Thương và Kiếm Như Hải chỉ vì không thèm để ý hai con kiến, không cần quá để tâm vào chúng, nhưng không ngờ hai con kiến sẽ bồi dưỡng ra nhân vật đáng sợ đến thế.
Lục Nguyên!
Hoang Thánh Đế Tử phát hiện sát khí của Lục Nguyên ngày càng đậm.
Hoang Thánh Đế Tử có thể khẳng định, lấy tính cách của Lục Nguyên thứ gì cũng dám đắc tội, chắc chắn trong mười phần có sáu phần trăm mặc kệ thế lực sau lưng gã, kiên quyết giết chết, điều này làm Hoang Thánh Đế Tử rất sợ. Hoang Thánh Đế Tử tung hoành nhiều năm nhưng biết rõ trong trung ương thiên triều không có bao nheieu người dám giết gã, vậy nên ít khi gặp phải nguy hiểm sống chết.
Nhưng bây giờ Hoang Thánh Đế Tử biết gã đã ngàn cân treo sợ tóc.
Tốt lắm! Mình luôn tạo áp lực cho Hoang Thánh Đế Tử, bây giờ rốt cuộc chồng chấtl ớn lắm rồi. Lục Nguyên bắt chặt cơ hội, kiếm quang xoay chuyển mạnh mẽ ập hướng Hoang Thánh Đế Tử. Hoang Thánh Đế Tử chưa chắc là yếu nhất trong năm người nhưng khi tâm lsy xuất hiện sơ hở thì gã tuyệt đối là kẻ yếu nhất.
Đây là chiến lược của mình, trận chiến này tuyệt đối không thoải mái.
Mình phải đối phó sáu cao thủ nửa bước văn minh cảnh cho nên dù là kiếm thuật hay nắm chắc tâm lý, ngôn ngữđều phải đến trạng thái cao nhất, lợi dụng tất cả những gì có thể.
Sau lưng Hoang Thánh Đế Tử có chỗ dựa lớn vậy nên ít khi gặp loại hoàn toàn liều mạng như Lục Nguyên.
Vậy nên khi Lục Nguyên bày ra bộ dạng bất chấp tất cả chỉ muốn đánh thì lòng Hoang Thánh Đế Tử run lên.
Trong khi Hoang Thánh Đế Tử run sợ thì Lục Nguyên thi triển kiểu giết liều mạng nhất.
Kiếm quang như ngân hà cuồn cuộn đổ ập lên Hoang Thánh Đế Tử, một kiếm này có tên là vô địch!
Có thểđặt vô địch! Người đặt tên cho chiêu thức bá khí như vậy cs thể tưởng tượng, chính là Yến Thương Thiên.
Một kiếm này tựa như trời sao vũ trụ lại giống ngân hà.
Một kiếm này mang theo khí thế vô địch buông xuống.
Hoang Thánh Đế Tử vốn bị khắc tự phân thân của Lục Nguyên khắc chế, so với Chu Nhân Dục càng bất lực, chớp mắt liền yếu thế. Lục Nguyên liên tục ra vài kiếm, kiếm thứ ba, thiên địch! Trời là kẻ địch của ta! Ta là thiên địch! Đây vốn chính là khí cuồng ngạo vô tân, cũng là Yến Thương Thiên sáng chế ra.
Một kiếm này đánh ra thế như phá thiên!
Đây gần như là một kiếm muốn hóa thiên!
Thiên địch, so với vô địch càng có khí thế!
Vô địch là khi Yến Thương Thiên ở Hoa Sơn thì sáng tạo ra, sau không ngừng nhu hợp biến thành chiêu thức sắc bén.
Thiên địch tức là Yến Thương Thiên ở trung ương thiên triều chịu thiệt thì rồi sáng tạo ra, cuối cùng thành chiêu thức vững chắc.
Hai cái đại biểu thời kỳ khác nhau của Yến Thương Thiên.
Khi đánh ra một kiếm này, Hoang Thánh Đế Tử rốt cuộc nhận ra nếu cứđứng đây thì gã sẽ chết, nỗi sợ kinh khủng bao trùm lòng gã.
Vậy nên Hoang Thánh Đế Tử trong giây phút đó bùng phát ra năng lượng vô cùng to lớn, bóng dáng gã biến thành ảo ảnh muốn trốn chạy. Nhưng mà Lục Nguyên làm sao sẽ để gã dễ dàng chạy thoát chứ? Kiếm quang đuổi theo sau, nhưng Hoang Thánh Đế Tử chạy trốn quá nhanh, kiếm thế chưa khép lại thì gã đã trốn ra vạn dặm.
Nếu là một chọi một thì tất nhiên Lục Nguyên sẽ đuổi theo sau.
Tiếc rằng đây không phải một chọi một mà còn vài đối thủ nữa, công kích sắc bén khác đánh về hướng hắn.
Vậy nên Lục Nguyên chỉđành bất đắc dĩ từ bỏ.
Mình không có kiếm thuật kiểu tủy sát, đến lúc nào đó phải sáng tạo ra mấy chiêu kia mới được, để tránh cho xuất hiện chuyện như hôm nay, lại bịđối phương trốn thoát, trong lòng Lục Nguyên có chút khó chịu.
Lục Nguyên còn đang bực mình thì mấy người trên Tim Sơn rất là kinh ngạc!
Hoang Thánh Đế Tử, mặc dù không tính là cường giả trong chủ thái cổ văn minh nhưng dù sao cũng là nhân vật nửa bước văn minh cảnh, hơn nữa có người thái cổ văn minh làm chỗ dựa. Đại nhân vật kinh thiên động địa như thế mà đón hai kiếm của Lục Nguyên, tới kiếm thứ ba thì bỏ cả mặt mũi chạy trốn.
Trốn!
Đánh một lúc rồi mới trốn.
So với mới giao đấu chừng hai kiếm liền vắt giò chạy là hai khái niệm khác nhau.
Cái thứ nhất là biết thời thế, hiểu mình địch không lại nên mới trốn.
Cái sau đối thủ mới ra hai kiếm đã trốn chính là lòng luống cuống, tâm lý sợ hãi đối phương, nếu không thì cần gì trốn?
Hoang Thánh Đế Tử sợ! Vậy nên gã mới trốn đi!
Nhưng gã đường đường là đế tử xếp hàng đầu thái cổ văn minh thế mà bị một tiểu bối xuất thân Kiếm Môn hù sợ bỏ chạy, kiếm thứ ba cũng không dám tiếp, cái này quá khoa trương rồi đi! Hơn nữa thái cổ văn minh nổi danh rất lâu, nhiều người biết thái cổ văn minh Hoang Thánh Đế Tử xưa nay dũng mãnh, người như vậy mà bị hù bỏ trốn.
Lục Nguyên đem đến áp lực cho gã lớn cỡ nào chứ!
Trải qua trận này, chỉ cần Lục Nguyên không chết, bằng vào trận chiến hù Hoang Thánh Đế Tử bỏ chạy là có thể nổi danh thiên hạ rồi.
Danh tiếng của Hoang Thánh Đế Tử tan nát bét vì trận chiến này, cho dù mọi người nể mặt thái cổ văn minh mà không dám cười vào mặt gã thì e rằng cười trộm sau lưng. Sau này sẽ không còn ai coi trọng Hoang Thánh Đế Tử nữa.
Lục Nguyên vươn ngón tay, nói:
- Tên thứ hai.
Sáu sức chiến đấu nửa bước văn minh cảnh vây công một mình Lục Nguyên, bây giờ chết một trốn một còn lại bốn tên.
Đương nhiên còn lại bốn không có ai dễđối phó cả. Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu, Lực Hùng Đế Tử, bốn người này danh tiếng lớn hơn hai người trước rất là nhiều. Ngọc Hoàng Đại Đếđang không ngừng ngưng kết văn minh thiên tỏa, gã nói trong vòng một trăm kích nhưng cụ thể bao nhiêu kích thì không rõ ràng, mình không thể xem thường được.
Mới rồi Lục Nguyên tuyệt đối yếu thế nhưng nay dường như hắn đã kéo khí thế lên, không hề yếu chút nào.
...........
Trong khi mọi người vì Lục Nguyên ra tay một chọi sáu đánh hai nửa bước văn minh cảnh một chết một sống nên rung đọng, kinh dị thậm chí kinh ngạc thì dường như trong thiên địa có dịđộng. Đây là áng thơ có cái bóng văn minh, vô số áng thơ đến từ một cái khỏa.
Từđỉnh đầu Ngọc Hoàng Đại Đế dần hóa sinh ra một cái khóa.
Một cái hóa màu hỗn độn! To cỡ một khoảnh ruộng.
Cái khóa dường như có vô số kỳ diệu, trong khóa đại biểu nhiều tỏa đại đạo, tỏa chân lý.
Khóa này nếu như có thể hoàn toàn phát triển thì có thể khóa trời, khóa đất, khóa vạn vật, khóa sông ngòi, khóa tinh thần, khóa tất cả, đây chính là tỏa cấp văn minh. Nhưng rõ ràng Ngọc Hoàng Đại Đế không thể thúc đẩy tỏa cấp văn minh. Khóa đại biểu văn minh đại đảo như ẩn như hiện lờ mờ, không thể phát huy ra uy lực thật sự, nếu nó có thể phát huy hết uy lực thì không cần đánh làm gì, trực tiếp bắt giữ Lục Nguyên rồi.
Lục Nguyên từ cái khóa cảm thấy nỗi kinh khủng dâng lên từđáy lòng, là một loại đại khủng bố. Người khai sáng ra khóa này chắc chắn là biến thái, chiêu thức như vậy mà cũng nghĩ ra được. Lục Nguyên đè nén xúc động co giò bỏ chạy, nếu như là khóa hoàn chỉnh thì chắc chắn hắn đã chạy vắt giò lên cổ hồi.
Đương nhiên dù không phải khóa hoàn chỉnh cũng có uy lực rất tuyệt vời. Chỉ thấy cái khóa chậm rãi mở lỗ khóa, khoảnh khắc Lục Nguyên phát hiện tạm thời không thể sử dụng phù sinh nhược mộng. Văn minh chi tỏa này đúng là khủng bố thật, có thể khiến tuyệt kỹ phù sinh nhược mộng không cách nào sử dụng.
Cùng lúc đó, Lục Nguyên càng phát hiện Ngọc Hoàng Đại Đế quái dị khủng bố. Ngọc Hoàng Đại Đế thật là rất kinh khủng, mới bắt đầu cố ý nói văn minh chi tỏa này cần thời gian một trăm kích, khi ấy hắn ch oằng nếu là một trăm kích thì giảm trừ không chừng đối phương cần bảy mươi kích. Dù sao đối phương không thể nào ngoan ngoãn nói ra thời gian cần bao niêu kích được.
Vậy nên Lục Nguyên mới dốc hết tinh thần quyết chiến, địch trong bảy mươi kích chia ra thắng bại.
Kết quả là Ngọc Hoàng Đại Đế giỏi lắm, gã không cần bảy mươi kích.
Gã chỉ cần thời gian mười kích là đủ rồi.
Rõ ràng chỉ cần mười kích chuẩn bị văn minh chi tỏa mà cố ý nói là một trăm kích, thật là lừa người chết không đền mạng.
Ngọc Hoàng Đại Đếđúng là đối thủ xương cứng khó gặm.
Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, thật đáng tiếc, văn minh chi tỏa của ta thời gian chuẩn bị không phải một trăm kích mà chỉ là mười kích. Ban đầu nói một trăm kích là lừa ngươi thôi, xem ra ngươi hoàn toàn rơi vào cạm bẫy của ta rồi.
Ngọc Hoàng Đại Đế khiêu khích như vậy là có mục đích, gã muốn để Lục Nguyên sốt ruột, khiến hắn nóng nảy, khiến tâm lý của hắn xuất hiện sơ hở. Cao thủ như gã trải qua nhiều sóng gió không phải người bình thường có thể so sánh. Khi Lục Nguyên chiếm ưu thế thì chẳng hề vội vã, từng khâu dẫn hắn vào tròng, trăm kích thành mười kích và lợi dụng chuyện này khiêu khích, đối thủ bình thường đụng phải Ngọc Hoàng Đại Đế e rằng sẽ bị gã dắt mũi.
Đây chính là Ngọc Hoàng Đại Đế, uy chấn chư thiên, cường giả gần với Năm Mươi Thiên Bảng.
Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn Lục Nguyên, mới rồi hắn chiếm ưu thế nhưng gã chỉ nhẹ phẩy tay là lập tức kéo cục diện nghiêng bên mình rồi. Cái gì là thủ đoạn? Cái này gọi là thủ đoạn.
Ngọc Hoàng Đại Đế nói:
- Lục Nguyên, đánh bại ngươi, đánh chết ngươi rồi bổn đế sẽ ghi nhớ tên của ngươi.
Bây giờ cục diện đúng là rất bất lợi cho Lục Nguyên, mới bắt đầu hắn có thể một chọi sáu tung hoành ngang dọc vì có phù sinh nhược mộng. Bây giờ phù sinh nhược mộng bị phong lại, đối mặt bốn cao thủ kinh thiên động địa, nguy hiểm cực kỳ.
Lực Hùng Đế Tử cười to nói:
- Ngọc Hoàng Đại Đế, đa tạ, cứ luôn chém hụt tiểu tử Lục Nguyên giờ thì ta rốt cuộc có thểđã tay chém rồi. Lục Nguyên, ta phải chém ngươi thành thịt nát!
Giản Vân Sầu cũng thầm giật mình, Ngọc Hoàng Đại Đế không đơn giản, không uổng là kẻ năm đó từng chưởng quản thiên cung, nhìn thấu thiên hạđại thế phát triển, ít có cơ hội đối địch với tiên cổ văn minh. Đương nhiên nếu thật sựđấu trí đấu mưu thì Giản Vân Sầu không kém gì Ngọc Hoàng Đại Đế. Ngọc Hoàng Đại Đế là nhân vật khó chọc vào mà Giản Vân Sầu cũng giống vậy.
Giản Vân Sầu phe phẩy quạt, nói:
- Lục Nguyên, ngươi xuất thân từ Hoa Sơn Tấn quốc, điểm này chắc ta không nhớ lầm? Trước đó không lâu ta phái người đi Hoa Sơn một chuyến, bắt người Hoa Sơn đến giản chi văn minh.
Giản Vân Sầu đột nhiên tuôn ra tin tức kinh người. Thật ra trước đó không lâu Giản Vân Sầu thật sự có làm chuyện như vậy, nhưng gã phía đi cao thủ thế giới cảnh thập tầng bịđánh chết, gã nghe xong giật nảy mình. Thiên kiếm Yến Thương Thiên ư? y đã trưởng thành đến mức đó rồi sao? Giản Vân Sầu ngày càng cảnh giác với kiếm đạo, kế hoạch lần này của gã lại thất bại, nhưng thất bại thì sao chứ, dù gì Lục Nguyên không thể kiểm chứng chuyện này. Gã cố ý tung tin, mặc kệ Lục Nguyên tin hay là không, chỉ cần quấy nhiễu lòng hắn là được.
Có thể tùy ý dùng một việc quấy nhiễu lòng kẻ địch, đây chính là Giản Vân Sầu. Nếu thân phận của Kiếm Linh Đế Cơ không phải là đế cơ của pháp cổ văn minh thì Giản Vân Sầu thật sự kiếm cơ hội bắt nàng rồi.
Tiên Chi Tử không nói nhiều lắm, âm thầm học tập. Ngọc Hoàng Đại Đế, Giản Vân Sầu, những tiền bối này không chỉ ra tay độc, mặt khác cũng rất ác. Tâm trí, mưu kế, năng lực nắm chắc tình thế, không có thứ nào không cực kỳ xuất sắc. Mấy vị này siêu đẳng như thế, khả năng Lục Nguyên sống sót giảm thấp rất nhiều.
Tiên Chi Tửđối với Lục Nguyên cũng là giết mới sướng, nhưng trên mặt không bao giờ lộ ra điều đó, vẫn giữ bộ dạng là bạn tốt với hắn chẳng qua bị buộc bất đắc dĩđành đối địch mà thôi.
Tình thế hiện này rất bất lợi cho Lục Nguyên.
Ngọc Hoàng Đại Đế, Giản Vân Sầu, Tiên Chi Tử, Lực Hùng Đế Tử, không ai bình thường cả.
Chiêu thức phòng ngự mạnh nhất của mình là phù sinh nhược mộng cũng bị văn minh chi tỏa khổng lồ phong lại, tạm thời không thể sử dụng.
Lục Nguyên biết bây giờ là lúc gặp nguy hiểm cực kỳ.
Đối mặt bốn địch thủ đã đánh ra các tuyệt học.
Dưỡng Ngô tiên kiếm của Lục Nguyên chớp mắt động. Đối thủ quá mạnh, Lục Nguyên không dám xem thường. Kiếm của Lục Nguyên va chạm với nắm đấm của Ngọc Hoàng Đại Đế, pháp thuật của Tiên Chi Tử, giản của Giản Vân Sầu, búa của Lực Hùng Đế Tử. Trong khoảnh khắc hắn hiểu sơ chiêu thức của bốn người.
Nắm đấm của Ngọc Hoàng Đại Đế khá hùng hồn, bàn về năng lực cách đấu chiêu thức thì gã không kém hơn mình quá nhiều. Năng lực cách đấu chiêu thức của Giản Vân Sầu kém hưn Ngọc Hoàng Đại Đế một chút nhưng cũng gần bằng. Kiếm khí của Lực Hùng Đế Tử là kém nhất trong bốn người, nhưng búa quá hùng mạnh, mỗi lần va chạm đều khiến kiếm mình rung lên.
Không thể xem thường nhất vẫn là Tiên Chi Tử. Tiên Chi Tử cùng mình đều là thế giới cảnh thập tầng nhưng có sức chiến đấu nửa bước văn minh cảnh hơn xa nửa bước văn minh cảnh bình thường. Lục Nguyên giật mình phát hiện thì ra chiêu thức của Tiên Chi Tử hơi kém hơn mình chút xíu, thật sự chiến đấu muốn thắng Tiên Chi Tử thì khó hơn chút.
Chớp mắt Lục Nguyên đánh giá xong sức chiến đấu của đối thủ, vẫn là Ngọc Hoàng Đại Đếđáng sợ nhất.
Lục Nguyên đoán ra sức chiến đấu của đối thủ, đám Ngọc Hoàng Đại Đếđương nhiên cũng có thể nghiệm ra sức chiến đấu của Lục Nguyên.
Những người này phát hiện sức chiến đấu thật sự của Lục Nguyên thì giật mình, không ngờ hắn sẽ đến trình độ đó, nhưng trong lòng cũng vững bụng. Bốn người hợp tác tuyệt đối có thể oanh giết Lục Nguyên rồi.
Bốn cao thủ tay liên tục động, muốn triệt để tiêu diệt Lục Nguyên tại đây.
*Ầm!*
Đầu vai Lục Nguyên bịđánh trúng một kích, đây là từ khi bắt đầu chiến đấu đến nay lần đầu tiên hắn bị thương, mặc dù có né gần hết bị thương rất nhẹ. Lục Nguyên bị thương khiến đối thủ lòng mừng rỡ.
Lục Nguyên hơi đau, dù vết thương nhẹ nhưng hắn phát hiện không thểđánh tiếp.
Lục Nguyên chợt ngẩn người, nhớ tới một chuyện.
Trước khi tiến vào văn minh thánh địa, mình ở nho chi văn minh hai năm.
Khi đó mình lấy thân phận Lý Thái Sử ở nho chi văn minh tu hành.
Lúc đó mình lấy thân phận Lý Thái Sử ở nho chi văn minh tu hành, hưng khi tu hành chính khí và văn minh chi thư thì từng giây từng phút không dám quên Hoang Chi Tử. Bị thương trong tay Hoang Chi Tử một lần gây ấn tượng quá sâu với mình. Lần trước đụng tới Hoang Chi Tử thua vậy lần sau gặp gã sẽ thế nào? Khi đó mình đã nghĩ như vậy.
Vấn đề ấy làm mình vắt óc suy nghĩ.
Có một ngày Nho Chi phó chủ văn minh tìm đến Lục Nguyên, nói:
- Là lúc đem tinh hoa nho chi văn minh truyền cho ngươi rồi. Nho chi văn minh, trước kia văn minh này trừ sách ra còn có kiếm, thư sinh cầm thư cõng kiếm mới là đạo lý đường đường chính chính. Nhưng kỷ nguyên này ức chế kiếm quá gắt gao, cho nên nho chi văn minh không còn ai tập nho chi kiếm đạo nữa. Ngươi là người trong kiếm đạo, lại có chính khí thập tầng, vậy nên ngươi có thể tập được nho chi kiếm đạo. Nay ta truyền nho chi kiếm đạo cho ngươi.
Bản tính của Lục Nguyên là rất yêu kiếm, bây giờ có nho chi kiếm đạo liền nhào vào trong biển nho chi kiếm đạo. Ở trong Ức Vạn Thư Ốc của nho chi văn minh có một gian lầu các có hàng vạn quyển nho chi kiếm đạo. Khi ấy Lục Nguyên như là khao khát học tập nho chi kiếm đạo, học hoài học mãi nhưng vẫn không thể quên đại địch Hoang Chi Tử của mình.
Lúc học tập nho chi kiếm đạo bỗng có một ngày nảy ra ý nghĩ.
Nho chi kiếm đạo là kiếm pháp đường đường chính chính, uy uy nghiêm nghiêm nhất mình từng thấy trong đời.
Nếu có thểđem nho chi kiếm đạo tương phản hóa đi, biến thành kiếm pháp cô nhất ích nhất cô tuyệt nhất thì sẽ như thế nào?
Cái tính Lục Nguyên đã nghĩ tới là làm, lập tức thay đổi. Thực lực của Lục Nguyên về mặt kiếm đạo đúng là tới trình độ kinh thiên động địa rồi, hắn thật sựđem nho chi kiếm đạo hóa thành kiếm đạo tuyệt sát tương phản. Kiếm đạo tuyệt sát này đối ứng với nho chi kiếm đạo hai mươi bảy kiếm tinh hoa nhất, vừa lúc là bảy mươi hai kiếm.
Khổng Tử có bảy mươi hai môn đồ, cho nên nho chi kiếm đạo có bảy mươi hai kiếm, vậy nên tuyệt sát kiếm đạo càng có bảy mươi hai kiếm.
Khi sáng tạo ra tuyệt sát kiếm đạo bảy mươi hai kiếm ra rồi Lục Nguyên rất là vừa lòng, kiếm đạo này thật là cực phẩm.
Nhưng nghĩđến Hoang Chi Tử, trong lòng đã đem gã trở thành đối thủ, Lục Nguyên giật mình phát hiện sự thật, đó là dựa vào tuyệt sát kiếm đạo bảy mươi hai kiếm này mình không giết chết Hoang Chi Tửđược. Hoang Chi Tử mạnh như vậy đấy.
Thế nên Lục Nguyên không vừa lòng.
Tuyệt sát kiếm đạo bảy mươi hai kiếm hóa thành ba mươi sáu kiếm. Ba mươi sáu kiếm so với bảy mươi hai kiếm càng cường nhưng Lục Nguyên vẫn không vừa lòng, tiếp tục sửa chữa.
Tuyệt sát kiếm đạo ba mươi sáu kiếm hóa thành mười tám kiếm. Mười tám kiếm mỗi một kiếm đều có thể kinh diễm tứ phương, nhưng Lục Nguyên thầm nhủ rằng kiếm pháp như vậy e rằng không đối phó được Hoang Chi Tử, nên vẫn tiếp tục sửa chữa.
Mười tám kiếm biến thành tám kiếm, đến lúc này thì mỗi một kiếm đều là vang dội cổ kim, nhưng Lục Nguyên vẫn cứ cảm thấy không đối phó được kẻ thù truyền kiếp Hoang Chi Tử, nên tiếp tục sửa chữa.
Cuối cùng tám kiếm hóa thành hai kiếm, đến đây thì Lục Nguyên cảm giác chắc có vài phần tin chắc đối phó Hoang Chi Tử rồi.
Nhưng hắn chợt đâm ra ghiền sửa chữa, thế là tiếp tục thêm tắt cuối cùng hai kiếm biến thành một kiếm.
Đến một kiếm này rồi Lục Nguyên có tự tin bằng vào nó đánh bị thương Hoang Chi Tử.
Một kiếm này chính là tuyệt sát nhất kiếm. Lục Nguyên rất vừa lòng kiếm này, cho rằng nó đã không thể tinh giản hơn được nữa, đến cực hạn mình có thể làm được rồi.
Một kiếm này không phải kiếm pháp đường đường chính chính, hay đúng hơn là nó hoàn toàn đi ngược lại. Vậy nên mặc dù một kiếm này uy lực to lớn nhưng có nhiều hạn chế, ví dụ như nhất định phải thừa dịp đối phương sơ sẩy, nếu không sơ sẩy dùng ám sát kiếm thì chẳng phải rất buồn cười? Hơn nữa khoảng cách phải rất gần, nếu mà xa thì một kiếm này không phát huy ra tác dụng gì cả.
Đươnng hiên so sánh với nó thì uy lực của một kiếm này lớn đến không thể tưởng tượng.
Lục Nguyên bỗng nhớ đến một kiếm này!
Bây giờđối mặt Ngọc Hoàng Đại Đế, Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu và Lực Hùng Đế Tử, bốn người liên hợp, Lục Nguyên muốn dùng kiếm đó. Nếu một kiếm này muốn đối phó ai thì tất nhiên kẻ đó chính là Ngọc Hoàng Đại Đế. Trong bốn đối thủ thì Ngọc Hoàng Đại Đế là hóc búa nhất, kinh nghiệm già dặn nhất cũng khó gặm nhất, chủ thiên cung, danh bất hư truyền.
Nhưng muốn dùng một kiếm này đói phó Ngọc Hoàng Đại Đế thì tất nhiên phải làm cho gã lơ là đã, khiến gã tới gần mình rồi mới đánh ra kiếm. Khi điều kiện đạt được tất nhiên sẽ là tất tử tất thương tất sát nhất kiếm.
Phải rồi, Ngọc Hoàng Đại Đế không phải có bày cạm bẫy cho mình nhảy sao? Thời gian mười kích mà nói là trăm kích, rồi dùng ngôn ngữ chọc quê. Giản Vân Sầu cố ý nói người Hoa Sơn bị bắt, điều này mình tuyệt đối không tin, bởi vì mình tin tưởng Yến Thương Thiên, Chu Thanh Huyền, chỉ cần có hai người đó ở thì Hoa Sơn sẽ không dễ dàng bịđánh ngã.
Đây là kiếm giả tin tưởng kiếm giả.
Nhưng mặc dù trong lòng mình không tin lại phải làm bộ ra vẻ tin tưởng.
Tiếp theo dụ dỗ đối phương vào cục, khiến Ngọc Hoàng Đại Đếđến gần công kích mình, dù sao gã dùng nắm đấm nên muốn trọng thương mình thì phải tới gần. Mặc dù dùng quyền khí cũng có thểđánh trúng nhưng không sánh bằng dùng nắm đấm đánh cận chiến. Nếu đã đặt ra kế hoạch, vậy thì tiếp theo là thực hành nó.
...........
Bốn cao thủ Ngọc Hoàng Đại Đế liên hợp thế công càng gắt gao.
Lục Nguyên tuyệt đối ở vào thế yếu.
*Bùm!*
Lưng Lục Nguyên bịđánh túng, đây là thủ đoạn của Tiên Chi Tử. Tiên Chi Tử mặt ngoài thì lễđộ khách sáo nhưng xuống tay không chút nương tình. Lục Nguyên cảm thấy lưng đau đớn, nhưng dù là vậy thì hắn vung kiếm quang, hóa thành phù quang chặn công kích của bốn người.
Đến lúc này mà kiếm quang còn chưa loạn làm Ngọc Hoàng Đại Đế thầm khen, càng kiên định quyết tâm phải giết chết Lục Nguyên.
Ngọc Hoàng Đại Đế nói:
- Trước đó không lâu ta có nghe nói một chuyện. Trước khi Hoang Chi Tửđến văn minh thánh địa thì đang truy sát một kiếm giả trung niên sầu khổ, hình như Hoang Chi Tử thành công rồi thì phải.
Ngọc Hoàng Đại Đế không biết kiếm giả trung niên sầu khổ đó có thân phận gì nhưng bản năng cmar thấy chắc có liên quan đến Lục Nguyên, gã tiến hành kế công tâm.
Kiếm quang của Lục Nguyên khựng lại, hắn thật sự bịđánh động. Hoang Chi Tửđuổi giết Chu Thanh Huyền, mặc dù Chu Thanh Huyền là phó chủ văn minh chuyển thế nhưng chưa chắc là đối thủ của Hoang Chi Tử. Kiếm quang khựng lại thì giản như quy dị của Giản Vân Sầu đâm vào, đâm trúng cánh tay phải của Lục Nguyên một nhát. Lục Nguyên cảm thấy cánh tay đau nhức, tuy nhanh chóng trở tay đâm ngược lại Giản Vân Sầu nhưng mà lại trúng một nhát.
Lực Hùng Đế Tử cầm búa chớp mắt khai thiên! Tịch địa! Hai đại thức đánh tới nặng nềđập vào Lục Nguyên. Mặc dù Lục Nguyên có thể dễ dàng chắn công kích nhưng mỗi lần bịđánh túng thì ngực hắn tích trữ máu, hơi khó chịu.
Thành công!
Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn vẻ mặt của Lục Nguyên, biết bây giờ hắn bị thương nặng nhiều hơn nữa tâm lý xuất hiện sơ hở. Lúc ba người khác tấn công liên hoàn thì Ngọc Hoàng Đại Đế bỗng niên biến mất. Gã luôn đánh quyền pháp bá đạo nhất, đi còn đường bá đạo nhưng gã bỗng quỷ dị hiện ra sau lưng Lục Nguyên, và thi triển ra cửu long đế quyền. Lần này Lục Nguyên không hề né tránh, có muốn tốn cũng không được, bị cửu long đế quyền nặng nềđập vào lưng.
Cửu long đế quyền của Ngọc Hoàng Đại Đế nổi tiếng nặng nề, một kích kia đánh trúng ngay mục tiêu, một kích kia nặng biết bao!
Thành công!
Ngọc Hoàng Đại Đếđưa pháp lực vào người Lục Nguyên, trong khoảnh khắc thầm nghĩ rằng, mặc dù Lục Nguyên được gọi là khí vận đệ bát tử, nhưng dù sao kinh nghiệm còn hơi non, tựa như năm đó ocn khỉđá vậy, dưới cửu long đế quyền của mình chỉ có nước ngã xuống núi. Ngọc Hoàng Đại Đế bất giác nhớ tới trận chiến đánh bại khỉđá năm đó, thật khiến người thấy máu nóng lại sục sôi.
Cửu long đế quyền gầm rống thiên địa.
Đế chi cực! Hoàng chi cực! Long chi cực!
Nắm đấm của Ngọc Hoàng Đại Đếđập vào lưng Lục Nguyên.
Cửu long đế quyền!
Thành công! Ngọc Hoàng Đại Đế tầm nghĩ.
Thành công! Lục Nguyên cũng nghĩ vậy.
Mặc dù không ra tay nhưng Lục Nguyên biết mình thành công rồi.
Tay lật, Lục Nguyên vung ra Dưỡng Ngô tiên kiếm, khoảnh khắc ra tay. Không thể hình dung nhanh của một kiếm này, không thể hình dung cái ngoan của một kiếm này, không thể hình dung cái tuyệt của một kiếm này, không thể hình dung cái độc của một kiếm này, không thể hình dung cái quái của một kiếm này, không thể hình dung cái cô của một kiếm này, không thể hình dung mau của một kiếm này
Tất cả mọi thứ không thể hình dung.
Lúc đánh ra một kiếm này thì Lục Nguyên ở trong trạng thái hoảng hốt mông lung.
Kiếm vung ra!
Ngọc Hoàng Đại Đế là chủ của thiên cung, cảđời trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến, bản năng phát hiện một kiếm này, nhận ra gã không thể nào trốn thoát được. Ngọc Hoàng Đại Đế có đế hành tam thập lục pháp, mỗi một pháp trong đế hành tam thập lục pháp đều là tuyệt học về mặt trốn né. Tuy nhiên, gã dựa vào kinh nghiệm cảm thấy không thể tránh khỏi một kiếm này.
Một kiếm này quá ngoan quá tuyệt quá độc quá quái quá cô quá tốc!
Một kiếm này quá ly quá kỳ quá thiên quá dị quá khủng quá sợ!
Ngọc Hoàng Đại Đế sống lâu như vậy mà chưa từng thấy qua một kiếm như thế.
Chớp mắt Ngọc Hoàng Đại Đế ra quyết định, chỉ cần mình sơ sẩy, chỉ cần cách Lục Nguyên quá gần thì làm sao cũng không thể tránh khỏi một kiếm này.
Nhưng mặc dù Ngọc Hoàng Đại Đế biết không thể tránh khỏi thì vẫn bản năng trốn. Gã lấy ra đếđào trong đế hành tam thập lục pháp.
Đế hành tam thập lục pháp! Ba mươi sáu pháp này cái tên của ba mươi lắm pháp trước là như vậy.
"Đế cải ngự giá", "Đế hoán hành cung", "Đế chuyển ngựđạo" các loại tiến tự.
Tuy rằng mỗi một chiêu đều là trốn nhưng đế hoàng trốn không giống như dân chúng trốn. Đế hoàng trốn không thể có chữ trốn được, nếu không thì sẽ mất đi khí phách của đế.
Nhưng pháp thứ ba mươi sáu trong đế hành tam thập lục pháp, đếđào thì lại có chữ trốn!
Chiêu này là trốn tránh mạnh nhất trong đế hành tam thập lục pháp.
Ngọc Hoàng Đại Đế ra chiêu này, gã không còn lo đến mặt đế mũi hoàng gì nữa hết, gã phải bỏ trốn thôi, một kiếm của Lục Nguyên quá đáng sợ. Gã thuận lợi ngựđếđào, chiêu mạnh nhất trong đế hành tam thập lục pháp. Nhưng khi gã định trốn thì phát hiện Dưỡng Ngô tiên kiếm của Lục Nguyên đã đánh trúng gã, đâm vào ngực phải.
Cú đâm này, bảy mươi hai loại giết khác nhau nổ tung trong người Ngọc Hoàng Đại Đế.
Một kiếm này của Lục Nguyên chẳng những không tránh được mà còn nặng đến lấy mạng. Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức phán đoán ra đám người họ lúc trước đánh nhiều vết thương lên người Lục Nguyên không nặng bằng một kiếm này. Ngọc Hoàng Đại Đế thậm chí cảm giác được vết thương này nếu không chữa thì e rằng sẽ bị Lục Nguyên giết ngay tại chỗ.
Ngọc Hoàng Đại Đế cũng phát hiện một kiếm này quá ngoan, đánh đến gã mất đi sức chiến đấu.
Trọng thương!
Đây tuyệt đối là tổn hại nặng!
Không biết đã bao nhiêu năm rồi Ngọc Hoàng Đại Đế chưa chịu loại trọng thương như thế này.
Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức muốn trốn, bình thời gã muốn giữ mặt mũi đế hoàng nhưng sống chết ngay trước mắt ai rảnh để ý đến chúng chứ.
Lục Nguyên nhếch môi cười nói:
- Mới đầu ta chịu nhiều đòn tấn công từ ngươi, cố ý chịu nhiều cú như vậy không phải để cho ngươi trốn. Hoang Thánh Đế Tử là mới đầu đã cách xa, không thể dùng một kiếm này, ngươi thì quá gần, gần ta chưa đến một thước. Đi chết đi, Ngọc Hoàng Đại Đế!
Kiếm quang của Lục Nguyên chuyển, lại là một kiếm tuyệt sát!
Không sai, giống hệt như chiêu trước.
Ngọc Hoàng Đại Đếđang nghĩ cách bỏ tốn nhưng đối mặt tuyệt sát nhất kiếm của Lục Nguyên thì thì vẫn cảm thấy không thể tránh nổi, rõ ràng chịu một kiếm cho rồi. Một kiếm này gần như lấy mạng của Ngọc Hoàng Đại Đế. Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu, Lực Hùng Đế Tử ba người phát cuồng muốn đi cứu Ngọc Hoàng Đại Đế. Chúng biết rằng Ngọc Hoàng Đại Đế là sức chiến đấu.
Lục Nguyên cũng nổi điên, mặc kệ ba người Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu, Lực Hùng Đế Tử dốc sức công kích mình, chớp mắt hắn triệt đểđánh bạo Ngọc Hoàng Đại Đế.
Không!
Ngọc Hoàng Đại Đế hét to.
Gã không ngờ rằng sẽ chết tại đây!
Ngọc Hoàng Đại Đế là loại người gì? Chấp chưởng thiên cung, trải qua vô số chiến đấu, lần này đến văn minh thánh địa cũng chỉ thừa nhận Hoang Chi Tử có thực lực trên mình. Sau xuất hiện Hoa Pháp Thánh, gã cho rằng thực lực chỉ kém hai người thôi, vẫn đứng trên người khác, gã sẽ không chết. Cho dù Lục Nguyên vùng lên giết chết Giản Thánh Đế Tử thì Ngọc Hoàng Đại Đế không quá để mắt hắn. Gã cho rằng sức chiến đấu của Lục Nguyên chỉ như thế thôi, khi ấy gã định tùy tay đùa chết hắn. Chiến đấu với Lục Nguyên thì gã sắp đặt tầng tầng cạm bẫy, muốn chơi chết hắn.
Gã luôn là khống chế người khác, cao cao tại thượng, gã thật sự không ngờ mình sẽ chết! Còn là chết trong tay hậu bối Lục Nguyên nữa chứ.
Không, không cam lòng chút nào.
Mình còn muốn làm chủ thiên cung, tung hoành tứ phương, cuối cùng giống như Hạo Thiên Thương Đế thành công trùng kích văn minh cảnh. Mình cố gắng lâu như vậy tại sao sẽ chết trong tay một hậu bối bình thường được chứ.
Nhưng bất đắc dĩ là một kiếm của Lục Nguyên quá ngoan quá tuyệt khiến Ngọc Hoàng Đại Đế mất mạng tại đây. Thật là khoa trương, biến thái hơn cả bổng pháp của con khỉđó nữa, đây là suy nghĩ cuối cùng trong đời Ngọc Hoàng Đại Đế. Đến đây thì Ngọc Hoàng Đại Đế chấp chưởng thiên cung cuối cùng hoàn toàn chết tại đây.
Yêu nghiệt quá đi!
Thật là biến thái hết sức!
Ngọc Hoàng Đại Đế, người thực lực gần bằng Hoa Pháp Thánh mà cũng bị Lục Nguyên cứng rắn giết chết.
Điều này làm tất cả câm nín. Trước khi Lục Nguyên đánh chết Ngọc Hoàng Đại Đế thì không một ai nghĩ rằng Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ chết cả. Nhưng bây giờ, Ngọc Hoàng Đại Đế thật sự chết tại đây, gần như không tỏa ánh sáng cuộc sống bao nhiêu thì đi đời nhà ma.
Ngọc Hoàng Đại Đế chết khiến đám người đang hành động khựng lại. Tất cả mọi người bị chiến cuộc chấn động, chỉ có Hoang Chi Tử chiến với thất tinh đại trận ở trên bầu trời, chõ ấy tình hình quá dữ dội, một phần ngàn giây liền có thể chia ra sin thwr nên mới không bị bên này hấp dẫn.
Giản Vân Sầu, Tiên Chi Tử và Lực Hùng Đế Tử, ba người nuốt nước bọt khan. Vốn bốn người liên hợp chiếm ưu thế, cho rằng thêm mười chiêu nữa là giải quyết xong Lục Nguyên, ai dè đột nhiên xảy ra biến đổi kinh khủng như vậy. Ngọc Hoàng Đại Đếđã chết, thật sự khiến người không thể tin tưởng nổi.
Hơn nữa Giản Vân Sầu, Tiên Chi Tử và Lực Hùng Đế Tửđều nhìn thấy tuyệt sát nhất kiếm của Lục Nguyên.
Ba người cùng ra suy đoán rằng chỉ cần tới gần Lục Nguyên trong một trường, sơ sẩy thì sẽ chết dưới kiếm này, không thể trốn không thể tránh, tuyệt đối bịđánh trúng.
Rốt cuộc giải quyết một đại địch, Lục Nguyên ho ra vài ngụm máu. Đương nhiên hắn cũng vì thế mà chịu thương nặng, bây giờ người đầy vết thương, thực lực tối đa có thể phát huy bảy phần mà thôi. Lục Nguyên đang suy nghĩ một kiếm vừa rồi, nó không phải không hoàn mỹ, không phải vấn đề kiếm chiêu mà là về kiếm. Dưỡng Ngô tiên kiếm của mình là tiên kiếm chính khí không thể sử dụng kiếm pháp ám sát được, vậy nên có chút sai sót, chưa thật sự hoàn mỹ. Nếu Ngọc Hoàng Đại Đế nhanh hơn chút nữa thì gã trốn thoát rồi. Sau này phải thu gom một kiếm pháp ám sát để hoàn mỹ phối hợp một kiếm vừa rồi.
Một bước này dù là ở văn minh cảnh thì cũng có thể phát huy tác dụng to lớn.
Có thể tưởng tượng sau này thật nhiều văn minh cảnh sẽ chết trong nhát kiếm này của mình.
Lục Nguyên vung tay lên, đem tất cả tài sản Ngọc Hoàng Đại Đếđể lại cuốn vào tân kiếm thế giới. Ngọc Hoàng Đại Đế dù gì là chủ thiên cung, trong tay có đồ vật chắc là béo bở lắm.
- Khụ khụ!
Lục Nguyên lại ói ra búng máu.
Khi Lục Nguyên hộc máu thì Lực Hùng Đế Tử, Giản Vân Sầu, Tiên Chi Tửđều mắt sáng rỡ. Phải rồi, bây giờ Lục Nguyên không là trạng thái hoàn mỹ, bị thương rất nặng, chắc có thể giải quyết hắn. Lực Hùng Đế Tử vốn là hạng không sợ trời không sợ đất giờ thì làm liều, chớp mắt tấn công Lục Nguyên.
Tiên Chi Tử và Giản Vân Sầu không giống như Lực Hùng Đế Tử hùng hổ tấn công, nói trong lòng hai người không sợ hĩa là không thể nào. Tiên Chi Tử tự cho rằng gã đường đường là một trong Khí Vận Thất Tử sao có thể bỏ tất cả liều mạng cùng Lục Nguyên được, gã cho rằng mạng của mình là đáng giá nhất. Giản Vân Sầu là trí giả, trí giá suy nghĩđắn đo rất nhiều chuyện, vậy nên sẽ không dễ dàng liều mạng.
Thế là thật tự nhiên thế công lần này lấy Lực Hùng Đế Tử dẫn đầu, Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu là hỗ trợ.
Chớp mắt Lực Hùng Đế Tử sử dụng lực lượng lớn nhất, mỗi một thức đều cùng Lục Nguyên cứng đói cứng. Vốn sức mạnh của Lục Nguyên không bằng gã, bây giờ thì càng kém xa. Cho nên Lực Hùng Đế Tử yên lòng to gan dùng búa chặt hướng Lục Nguyên. Búa nặng mấy trăm ngàn cân chặt ra một thức nhanh hơn một thức, giống như gã nắm không phải búa nặng mây trăm ngàn cân mà nhẹ như mấy vạn cân vậy.
Còn Lục Nguyên phản kích thì Lực Hùng Đế Tử không lọt vào mắt. Lục Nguyên phản kích bất cứ kiếm nào đều bị Tiên Chi Tử, Giản Vân Sầu cản lại hết. Vốn hai người sẽ không chắn đỡ nhẹ nhàng như thế, nhưng vấn đề là bây giờ Lục Nguyên bị theong quá nặng, không thể phát huy ra thực lực qua nhiều nên họ chắn rất dễ dàng.
*Bùm!*
Là một nhát búa mạnh mẽ, Lực Hùng Đế Tử chiếm ưu thế hoàn toàn.
*Bùm!*
Lại một nhát búa nặng nề, chiêu này có tên là đoạn hư không. Lục Nguyên giơ Dưỡng Ngô tiên kiếm đỡ, kiếm bịđánh kêu két két.
*Bùm!*
Lực Hùng Đế Tử thấy Lục Nguyên liên tục thi triển uy phong, giết Ngọc Hoàng Đại Đế, Chu Nhân Dục, hù Hoang Thánh Đế Tử chạy, bây giờ ở dưới bua của mình bịđánh thành như vậy, không ngừng bị búa máu ứ ngực, thi thoảng hộc vài búng máu thì lòng gã rất là đắc ý.
Nếu như phút cuối mình giết chết Lục Nguyên thì đủ danh tiếng lẫy lừng ròi, còn được rất là nhiều ích lợi. Gã biết thái cổ văn minh ngầm ra bảng giá khá cao về Lục Nguyên, ai giết hắn thì ai siêu đẳng.
Lục Nguyên chịu đựng Lực Hùng Đế Tử tấn công phát hiện thân thể không chiến đấu qua lâu được nữa, phải nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến. Dù sao trận chiến này kéo dài thời gian hơi lâu rồi.
Ngọc Hoàng Đại Đế là một đối thủ cực kỳ khó đối phó, thực lực đã gần với Hoa Pháp Thánh.
Cho nên Lục Nguyên bỏ công sức nhiều nhất chính là đối phó với Ngọc Hoàng Đại Đế.
Giải quyết xong Ngọc Hoàng Đại Đế rồi đối phó Lực Hùng Đế Tử, mặc dù Lục Nguyên bị thương nhưng không để tâm đến gã.
Lục Nguyên có ẩn giấu một sát chiêu, dùng nó đối phó với Lực Hùng Đế Tử sức mạnh to lớn vừa lúc.
Sát chiêu này có tên là kiếm thất, tiểu kiếm giới.
Lúc trước mình luôn không thể thật sự phát huy uy lực của là kiếm thất, tiểu kiếm giới.
Chiêu kiếm thất, tiểu kiếm giới đem thế giới xung quanh đồng hóa thành kiếm thế giới, chỉ là một tác dụng mà thôi, còn có tác dụng khác là đem lực lượng tiểu kiếm giới ép lên kiếm, một hơi bùng phátra. Một chiêu này cần ở thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh mới sử dụng được, bởi vì chỉ có thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh mới kích phát ra lực lượng tiểu thiên thế giới được, mà tiểu kiếm giới thật ra là một tiểu thiên thế giới.
Một chiêu này vốn Lục Nguyên ở thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh có thể sử dụng nó.
Nhưng hãy tưởng tượng xem, Lục Nguyên đến thế giới cảnh cửu tầng quy nhất cảnh thì đang làm cái gì? ở trong vị chi hồ bạc, khi đó đánh bại Hoang Thánh Đế Tử hắn không dùng được chiêu này cũng không cần thiết. Tiếp theo là ở Đảm Sơn chủ yếu nhờ vào lực lượng chính tự càn quét, vẫn không cần thiết sử dụng.
Cho nên, một kiếm này cứđể lại hoài cho đến hiện tại.
Chờđến Lực Hùng Đế Tử ỷ vào gã có sức mạnh chém mình.
Lục Nguyên là cái loại càng bị chèn ép càng kiên cường.
Ngươi có mạnh hơn thì chắn được lực lượng hai tiểu thiên thế giới của ta không?
Mà khoan, mình quên mất một việc, đó là hỗn độn văn minh mảnh vỡ.
Khi trùng kích thế giới cảnh thập tầng thì chẳng phải có nghe nói đến văn minh chi bàn xuất hiện à? Văn minh chi bàn có thể chịu tải hỗn độn văn minh mảnh vỡ, tăng thực lực mọi người. Trước kia có nghe nói nhân vật trong Năm Mươi Thiên Bảng mỗi người có văn minh chi bàn đều là tràn đầy hỗn độn văn minh mảnh vỡ cả, sức chiến đấu tăng vùn vụt.
Sau khi mình đến thế giới cảnh thập tầng rồi trực tiếp vọt đến Tim Sơn, sợ trễ từng giây phút, trong thoáng chốc không rảnh lo đến văn minh chi bàn.
Khi bắt đầu chiến đấu thì không rảnh để ý.
Bởi vì Ngọc Hoàng Đại Đế, áp lực kiêu hùng trong cõi trời đất quá là to lớn đi.
Ngọc Hoàng Đại Đế chết rồi thì gánh nặng trên người cũng nhẹ.
Chính vì vậy nên mới có rảnh nghĩđến vụ này.
Nghĩ tới liền làm, Lục Nguyên một bên cố gắng chống chọi đòn tấn công của Lực Hùng Đế Tử, hắn xem xét thần hồn bản thân, phát hiện chính giữa thần hồn có một vật đang tỏa ánh sáng chóia lòa. Vật đó tựa như vòng tròn, có vài phần vị văn minh, chắc đây chính là văn minh chi bàn rồi. Lục Nguyên đem hỗn độn văn minh mảnh vỡ lấy từ vị chi hồ bạc và Đảm Sơn đều bỏ vào trong đó.
Bỏ vào trong đó lập tức xuất hiện biến đổi.
Lục Nguyên lờ mờ cảm giác hỗn độn văn minh mảnh vỡ bỏ vào văn minh chi bàn sinh ra một loại lực lượng khó thể hình dung, khiến người như nghẹt thở.
Lực lượng đó có thể dễ dàng diệt tiên thí thần, hủy phật giết ma.
Lực lượng đó có thểđánh nát tiểu thiên thế giới, thậm chí đối kháng với đại thế giới.
Tiên lực thần lực, phật lực, ma lực, yêu lực, nho lực thậm chí đại thế giới chi lực đều không thểđối kháng cùng loại lực lượng này.
Lục Nguyên bỗng nhiên hiểu ra, loại lực lượng này chính là lực văn minh.
Lý do văn minh cảnh mạnh như vậy là bởi vì văn minh cảnh nắm giữ lực lượng đứng trên tất cả.
Trong văn minh chi bàn đặt hỗn độn văn minh mảnh vỡ dường như cũng sinh ra một chút sức mạnh này. Tuyệt đối đừng xem thường loại lực lượng đó, chỉ là một phần trăm triệu lực lượng đó thôi đã kinh người lắm rồi, cẩn thạn lợi dụng tốt lực lượng đó thì sẽ có tác dụng rất lớn trong chiến trận.
Văn minh chi bàn của mình mới bỏ vào một chút hỗn độn văn minh mảnh vỡ mà đã có loại lực lượng này, sức chiến đấu tăng lên.
Hèn chi người Năm Mươi Thiên Bảng hàng đầu có thực lực bao trùm nửa bước văn minh cảnh khác, một khi văn minh chi bàn đầy thì lực lượng này sẽ tăng lên tới một phần vạn, lúc đó sức mạnh to lớn khó thể tưởng tượng, tuyệt đối không phải nửa bước văn minh cảnh bình thường có thể sánh bằng.
Mình phải trước một bước thu gom đầy văn minh chi bàn mới được, rồi sau đó mới trùng kích văn minh cảnh.
Đối với lực lượng đứng trên bất cứ sinh linh, bất cứ lực lượng nào mình rất là có hứng thú.
*Ầm!*
Lực Hùng Đế Tử lần thứ hai một búa chém trúng kiếm của Lục Nguyên. Gã thấy Lục Nguyên bịđánh bay ra xa tít, trong lòng rất là thích thú. Lúc trước Lục Nguyên quá uy phong, gã muốn ăn thịt hắn, chắc là sẽ sảng khoái lắm đây.
Mắt Lục Nguyên chợt lóe, bây giờđã có được văn minh chi bàn rồi, còn có kiếm thất, tiểu kiếm giới nữa, thực lực của mình tăng cao.
- Lực Hùng Đế Tử, ngươi đánh sướng lắm nhỉ? Có phải ngươi cảm thấy sức mạnh to lớn, ta không mạnh bằng ngươi không? Ngươi dùng lực lượng tiểu thiên thế giới của mình phủ trên búa chém tới, cách đánh thật là khoa trương, thấy ghê gớm lắm chắc?
- Bây giờđến lượt ta.
Lục Nguyên một kiếm đánh ra.
Một kiếm này không nhanh, tốc độ gần bằng Lực Hùng Đế Tử.
Nhưng một kiếm này rất hùng! Đâu chỉ là hùng tráng, thật chính là một kiếm khí thôn thế giới! Trong một kiếm kèm tiểu thiên thế giới bản thân và tiểu kiếm giới. Hai tầng tiểu thiên thế giới xen lẫn trong một kiếm tấn công Lực Hùng Đế Tử. Lực Hùng Đế Tử cũng phát hiện ra một kích kia của Lục Nguyên không nhỏ nhoi, nhưng gã là Lực Hùng Đế Tử, nổi danh sức mạnh, chưa bao giờ sợ cùng người ta cứng đối cứng, ai thèm để ý Lục Nguyên tép riu chứ.
Búa nặng bảy trăm ngàn cân cùng tiên kiếm của Lục Nguyên nặng nề va nhau.
Hai lực lượng mạnh đến nghịch thiên mãnh liệt va chạm.
*Bùm!*
Lực Hùng Đế Tử chỉ cảm thấy có lực lượng không gì sánh bằng tựa như là vũ trụ từ kiếm của Lục Nguyên mãnh liệt truyền đến. Lực lượng đó mạnh mẽ khiến Lực Hùng Đế Tử cảm thấy sức mạnh cực hạncuar mình sắp chiuj không nổi nữa.
*Bùm!*
Như là vũ trụ sôi trào, Lực Hùng Đế Tử bịđánh bay đi, trong mắt gã tràn đầy sợ hãi.
Gã nói:
- Pháp lực sức mạnh của ngươi sao có thể bằng hùng hồn của ta được chứ!
Lực chi văn minh và phủ chi văn minh là hai văn minh có pháp lực hùng hồn nhất, Lực Hùng Đế Tử luôn lấy điều đó làm kiêu ngạo, nhưng không ngờđiểm gã tự hào nhất bị Lục Nguyên mạnh chà đạp, cái này kêu gã làm sao chấp nhận được?
Lục Nguyên thổi kiếm trong tay, nói:
- Chẳng phải ngươi luôn muôn ăn thịt ta sao? Ta có giết ngươi cũng không oan ức gì. Còn về tại sao pháp lực của ta hùng hồn hơn ngươi thì...ta cần gì phải nói cho ngươi biết?
Lục Nguyên từng kiếm đánh ra đối chiến với búa của Lực Hùng Đế Tử.
*Ầm!*
*Cheng!*
*Bùm!*
Từng kiếm phát ra tiếng nổ, Lục Nguyên đuổi theo sát Lực Hùng Đế Tử.
- Lực Hùng Đế Tử, đi chết cho ta!
Hắn muốn mạng của Lực Hùng Đế Tử. Lực Hùng Đế Tử chống đỡ lại đỡ tiếp, nhưng phát hiện lực lownjg mà gã luôn tự hào ở trước mặt Lục Nguyên hoàn toàn không chống đỡ nổi, bị hắn liên tiếp đè đầu đánh.
Tiên kiếm nặng mấy ngàn cân va chạm với búa mấy trăm ngàn cân.
Trọng lượng thì búa hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng cố tình trường kiếm mỏng dài lại lấn lướt.
Sự việc không thể tưởng tượng ra bây giờ thật sự xảy ra rồi.
Lực Hùng Đế Tử toàn thân bị thương, hai pháp lực khác nhau ùa vào người gã, mỗi một cái đều cực kỳ sắc bén như là hai thanh thần kiếm không gì sánh bằng liên tục đâm vào người.
Tay Lục Nguyên chuyển, Dưỡng Ngô tiên kiếm lấy tư thế vô cùng bá đao thi triển ra kiếm lục, bá đạo nhiếp thiên! Một kiếm sắc bén đâm ra thì Lục Nguyên phát hiện nó đang hấp thu nguyên khí bên cạnh. Trong Tim Sơn vốn có vô số người đại chiến, nguyên khí dao động kịch liệt, trong khoảnh khắc Lục Nguyên đem nguyên khí nhiều người xung quanh đều bị khống chế trong một kiếm này. Vô số người ở Tim Sơn đều ngây ngốc, thế này cũng được?
Lục Nguyên được đến nhiều nguyên khí rót vào trong một kiếm, lòng càng tự tin hơn. Bây giờ mình có hai tiểu thiên thế giới cộng thêm xung quanh nhiều cao thủ đánh nhau nguyên khí tụ tập trong một kiếm, tương đương với ba tiểu thiên thế giới, hiện tại lực lượng bản thân hơn xa Lực Hùng Đế Tử rồi.
Đây là một kích uy bá vô song. Một kích kia đã vượt qua vô số kích trước đó, bàn về hùng bá thì đây là một kiếm trong đời Lục Nguyên đánh ra hùng nhất bá nhất. Lực Hùng Đế Tử vốn trong cuộc đánh nhau trước đó đã bị thương nặng giờđón một kích kia cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng.
Kiếm lục mạnh chém xuống, Lực Hùng Đế Tử lấy búa chặn nhưng một kích kia chém vỡ búa của gã. Không phải chứ, búa của Lực Hùng Đế Tử không phải vật tầm thường, là chế tạo từ ngũ sắc thần thạch. Ngũ sắc thần thạch là vật chủ phó chủ thiên mẫu văn minh lấy vá trời. Phó chủ thiên mẫu văn minh là một phó chủ văn minh rất đặc biệt, hễ trời vỡ ra là sẽ kêu bà đi vá lại. Ngũ sắc thần thạch không phải thứ bình thường, búa của Lực Hùng Đế Tử là chế tạo từ nó, cực kỳ cứng rắn, nhưng bây giờ lại bị lục kiếm của Lục Nguyên mạnh chém xuống, chém vỡ.
Một kiếm này bá đạo vô song, chém vỡ búa rìo chưa đủ, mang theo hùng hồn vô cùng chặt Lực Hùng Đế Tử ra làm hai khúc.
Đến đây thì trong sáu nửa bước văn minh cảnh cao thủ sức chiến đấu Lực Hùng Đế Tửđã chết.
Thật khó thể tin, Lực Hùng Đế Tử nổi tiếng về sức mạnh lại bị Lục Nguyên ở mặt này đè đầu, thật sự quái dịđến cực điểm, để làm được điều này quá khủng khiếp. Dưới văn minh cảnh người có thể làm được điều này cực kỳ hiếm hoi.
Bây giờ trong sáu cao thủ đã chết ba người, tức là Chu Nhân Dục, Lực Hùng Đế Tử và Ngọc Hoàng Đại Đế, có một bỏ trốn tức là Hoang Thánh Đế Tử.
Chỉ còn hai người, Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử.
Không chút nghi ngờ, đến bây giờ thì chiến đấu xem như chấm hết.
Lúc trước sáu người còn đánh không lại bây giờ còn sót lại hai làm sao đánh thắng được chứ?
Trận chiến này Lục Nguyên sắp thắng rồi.
Lục Nguyên cười khẽ, phun ra ngụm máu. Hắn bị thương khá nặng, nhưng so với lần đại chiến xếp hạng môn phái thì nhẹ hơn chút.
- Giản Vân Sầu, Tiên Chi Tử, tiếp theo đến lượt hai ngươi sao?
Cái gọi là có ân báo ân, có thù báo thù, hiện tại là lúc báo ân cùng báo thù. Đối thủ không có bao nhiêu sức đánh lại, hai kẻ bình thường mà thôi.
Lục Nguyên vác kiếm trên vai, lạnh lùng đối diện Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử.
Có ân báo ân, có thù thì báo thù.
Mối thù với Giản Vân Sầu không nhỏ, chỉ nghĩ thôi, mặc dù đây là lần đầu tiên mình và Giản Vân Sầu ngay mặt gặp nhưng gã đã mấy lần ám hại mình chết. Ví dụ lần đầu tiên Hoang Thánh Đế Tử muốn giết mình là do gã âm trầm đâm thọc, rồi như Kiếm Môn Hiên Viên Vọng là do gã nâng đỡ, cho nên hắn rất muốn giết chết Giản Vân Sầu cho rồi.
Tiên Chi Tử thì không có mối hận sâu như vậy, trước tiên giết Giản Vân Sầu rồi tính.
Giản Vân Sầu không nóng nảy, Lục Nguyên:
- Lục Nguyên ngươi quả nhiên rất ghê gớm, lấy một địch sáu mà giết chết ba, hùa trốn một người, không uổng là uy thế lẫm lẫm, không phục khâm phục. Không bằng chúng ta giao dịch thế này đi, ngươi thả ta thì ta sẽ làm chút việc giúp ngươi. Ví dụ như khiến kiếm đạo hồi phục, người Hoa Sơn của ngươi ở trong tay ta cũng sẽ được thả ra.
Lục Nguyên cười lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ mới nói những lời này có thấy là muộn quá rồi không?
- Quá muộn hả, không chậm chút nào.
Giản Vân Sầu phe phẩy quạt lông chim, nói:
- Muốn giết ngươi thì không chậm chút nào.
Chớp mắt Giản Vân Sầu xoay quạt lông, ở trên không trung biến, vô số văn tự bắn ra từ quạt lông, chớp mắt bao trùm Lục Nguyên trong biênr văn tự.
Không sai, đúng là biển văn tự.
Lần này xoay quanh Lục Nguyên có ít nhất mấy ngàn nhị cấp văn tự, không sai, đây chính là biển văn tự.
Nhị cấp văn tự ở đây chắc chắn là gần vạn.
Trong đó có nhị cấp văn tựđại biểu lực lượng hồng hoang của thái cổ văn minh, phút chốc như hồng như hoang cuồn cuộn đến. Những văn tự này diệt sát kiếm đạo, độc bá thiên địa. Các văn tự mới ập đến thì Lục Nguyên liền cảm giác có lực lượng áp chế mình. Có văn tự tiên cổ văn tự, có vị thanh âm có thanh huyền, khiến thiên địa vang một tiếng, vạn vật đều diệt, rõ ràng là văn tự cực kỳ xinh đẹp lại có lực lượng cực kỳ hung ác. Có nhị cấp văn tự của phật cổ văn minh, như từ, bi, phóng, vân vân một hệ thiết văn tự. Những văn tự này đạt đến mức khiến Lục Nguyên thậm chí muốn bỏ xuống xuống mặc kệđối phương công kích xâm lược. Đây chính là lực lượng văn tự của phật cổ văn minh, một khi lấy ra thì đối phương sẽ trực tiếp nhận thua. Cho dù người tâm chí vững vàng cũng có khả năng đấu chí tan mất, sức chiến đấu giảm đi, phật cổ văn minh thật là một văn minh kỳ lạ.
Lại có văn tự của tinh chi văn minh, chớp lóe từng ánh sao hóa thành từng dây tinh chi xiềng xích vươn hướng Lục Nguyên, muốn khóa hắn lại.
Rồi có văn tự của lôi chi văn minh, chớp lóe tia sét, sấm chớp như điện, so với mình và quyết âm của ntp thì ntp dùng nhị cấp văn tự uy lực tịch dương hơn rất là nhiều.
Văn tự của giản chi văn minh có tác dụng gì thì đã sớm giới thiệu rồi không nói nhiều nữa. Văn tự của pháp bảo văn minh cũng không có nhiều tác dụng lắm, văn tự của thụ chi văn minh dường như muốn cắm rễ trên thân người, sau đó không ngừng hút đi chất dinh dưỡng, khiến pháp lực của người tan biết. Có một số văn tự thụ chi văn minh đánh ra từng cay cối quấn quanh làm Lục Nguyên muốn nhúc nhích cũng cực kỳ khó khăn.
Văn tự của hồ chi văn minh khiến người như gặp huyễn thuật. Văn tự của độc chi văn minh thì trực tiếp thấm độc vào thân người.
Văn tự của thiên lý văn minh là vô số oai lý. Văn tự của miêu chi văn minh thì thô quánh mang theo xúc động trực tiếp hủy diệt.
Văn tự của lực chi văn minh tựa như từng ngọn núi vừa nặng vừa dày đè người xuống. Văn tự của hoa chi văn minh giống như hồ chi văn minh, xuất hiện các loại huyến thuật.
Văn tự của tiễn chi văn minh thì không ra thì thôi, vừa ra liền cực kỳ nhanh, một mũi tên xuất hiện đánh vào các phần thân thể. Văn tự của phù chú văn minh hóa thành các loại phù chú, đủ các dạng tác dụng, là văn tự có tác dụng rộng nhất.
Văn tự của trận chi văn minh hóa thành tầng tầng trận pháp vây khốn Lục Nguyên, cũng ra sát thủ. Văn tự của thâu chi văn minh còn chưa đụng vào người Lục Nguyên đã trộm đi pháp lực của hắn.
Một hơi gần hai mươi văn minh văn tự cuốn quanh Lục Nguyên.
Đây là đủ các loại công kích!
Trong những văn tự này có văn tự chủ động đánh ngay mặt, có văn tự quấn quanh Lục Nguyên khiến hắn không thể nhúc nhích, có văn tựđem đến trạng thái phụ cho Lục Nguyên, có văn tự khiến hắn không thể ra tay, có văn tự hấp thu pháp lực của hắn, đủ các loại tập kích và nhiều loại văn tự quái lạ.
Đây thật là một văn tự toàn vẹn, văn tự bách khoa.
Chớp mắt Lục Nguyên rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Gần vạn nhị cấp văn tự thật là hung ác đến đỉnh!
E rằng dù cho Hoang Chi Tử và Hoa Pháp Thánh có xuóng dưới cũng chưa chắc đỡ được công kích gần vạn nhị cấp văn tự.
Nhị cấp văn tự một cái dễđối phó nhưng là gần một vạn cái đấy!
Nhưng không thích hợp, tại sao Giản Vân Sầu có nhiều văn tựđến thế? Dù bỏ đi giản chi văn minh thì e rằng không tìm ra nhiều nhị cấp văn tự như vậy, hơn nữa tại sao Giản Vân Sầu có thể một hơi sử dụng gần vạn nhị cấp văn tự, cái này không bình thường. Thật ra nói đến cũng đơn giản, Giản Vân Sầu có một cái pháp bảo, tên gọi là vạn tự văn.
Phòng ngự này có thể thu gom nhiều văn tự rồi đánh ra.
Nhưng pháp bảo này cần thời gian để chuẩn bị.
Vốn Giản Vân Sầu không định sử dụng pháp bảo đó, lấy sức chiến đấu của sáu nửa bước văn minh cảnh đối phó một mình Lục Nguyên làm gì không giải quyết được hắn? Nhưng mà, tình huống hoàn toàn không thích hợp, Lục Nguyên lại có thể giết chết Ngọc Hoàng Đại Đế, giết ba hù chạy một tên, bây giờ cục diện hoàn toàn rơi vào tay hắn cả.
Giản Vân Sầu thì sao? Từ lúc Chu Nhân Dục bị Lục Nguyên giết chết đã nổi lên lòng cảnh giác, dùng cách truyền âm đến cho người hoang minh ở Tim Sơn, cũng trong truyền âm phân tích lợi hại, nói là nếu không giải quyết được Lục Nguyên thì nói không chừng sẽ khiến hắn lật người được, cuối cùng chiến thắng, phản hoang minh cũng thắng.
Mới đầu không ai tin Giản Vân Sầu, nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế là người gần với Hoa Pháp Thánh mà cũng chết trong tay Lục Nguyên thì không ai nghi ngờ gì nữa, rốt cuộc chịu đem văn minh văn tự của họ cho Giản Vân Sầu tạm mượn, hỗ trợ gã đánh bại Lục Nguyên.
Khi Lực Hùng Đế Tử công kích thì Giản Vân Sầu luôn dùng pháp bảo vạn tự văn. Khi Lực Hùng Đế Tử hoàn toàn thất bại, Giản Vân Sầu thu gom vô số văn tựđã đến mức tận cung, nhưng gã là người gian xảo quỷ quyệt, đầu tiên là nói muốn giao dịch với Lục Nguyên, muốn hắn thả gã để mê hoặc hắn, khiến hắn cho rằng gã đang lạy lục xin tha, tiếp theo dốc hết ra, khiến Lục Nguyên trở tay không kịp.
Mọi thứ như gã đoán, gần vạn văn tự hoàn toàn bao trùm Lục Nguyên trong biển văn tự. Nếu gần vạn văn tựđánh về phía Hoa Pháp Thánh thì e rằng Hoa Pháp Thánh cũng không thể chịu nổi.
Trong khoảnh khắc Lục Nguyên rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, gần như là tình thế chết chắc.
Giản Vân Sầu ra tay quả nhiên bất phàm.
Giản Vân Sầu một kích dùng gần vạn văn tự bao vây chặn đánh giết hắn xong, cũng bắn trường giản của mình hướng về phái hắn, trường giản của gã đã đến mức độ quái dị nhất. Tiên Chi Tử cũng trong phút chốc đánh ra tiên pháp vô cùng hướng tới Lục Nguyên. Giản Vân Sầu đã sớm một bước báo cho Tiên Chi Tử biết, muốn gã phối hợp.
Cùng lúc đó, khi Giản Vân Sầu ra tay thì gã lợi dụng đặc tính cực dài của giản nhanh chóng thụt lùi. Giản của Giản Thánh Đế Tử là dài một vạn trwnjg, giản của Giản Vân Sầu thì dài mười vạn trượng. Chớp mắt Giản Vân Sầu lùi xa mười vạn trượng rồi cách cự ly công kích Lục Nguyên.
Giản Vân Sầu đem giản sửa thành dài như vậy là có mục đích. Dù là quân tử không đứng gần nguy hiểm, Giản Vân Sầu là một trí giả thì sao có thể dễ dàng dấn thân vào nguy hiểm chứ. Mặc dù gần vạn văn tự có chín phần chín có khả năng đánh chết Lục Nguyên, nhưng lỡ như có một chút khả năng đánh chết Lục Nguyên, nhưng lỡ đâu có một phần trăm không thành công thì sao? Vậy thì mình nên làm gì? Giản Vân Sầu không muốn chết tại đây, cho nên gã trốn thật xa, chỉ cần sự việc có gì không đúng là lập tức bỏ trốn ngay, tuyệt đối không cùng nhân vật nguy hiểm như Lục Nguyên đối mặt, muốn tính kế hắn thì về sau còn có cơ hội.
Giản Vân Sầu đang chạy trốn, phát hiện Tiên Chi Tử rút còn nhanh hơn, tóc độ không chậm hơn gã chút nào. Tiên Chi Tử vừa lùi vừa đánh ra hàng ngàn pháp thuật hướng Lục Nguyên. Quả nhiên, Giản Vân Sầu thầm nghĩ, quả nhiên Tiên Chi Tử có cùng tính cách như mình, thật là tính tình khiến người ghét. Giản Vân Sầu thích nhất là người ta ngu ngốc vọt đến trước nhất còn bản thân âm người ở phía sau, ai mà ngờ Tiên Chi Tử cũng thụt lùi, xem ra có cách nghĩ giống như mình, quân tử không gần nguy hiểm, hèn chi trong sáu cao thủ thì hai người họ sống đến cuối cùng.
Tiên Chi Tử không ngừng thụt lùi, gã có nhìn thấy Giản Vân Sầu. Tiền bối Giản Vân Sầu tính tình đúng là khiến người khó chịu, Tiên Chi Tử thích nhất có người xông trước mặt, ghét nhất là dạng người âm hiểm giống như gã, kết quả phát hiện Giản Vân Sầu rất là hiểm.
Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử có cùng cách nghĩ, một khi phát hiện không thích hợp liền bỏ trốn, tuyệt đối không đánh với Lục Nguyên.
Hai người ở sâu trong đáy lòng đều sợ hĩa cùng Lục Nguyên đánh ngay mặt, chỉ muốn sau lưng âm hắn mà thôi.
Thân hình Lục Nguyên nhúc nhích, kiếm quang lóe lên, chặn đòn tấn công của Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử. Hai người này không dễ giải quyết, thực lực rất mạnh mà còn gian xảo như cá chạch, trong phút chốc không thể bắt lấy.
Mà nói thật ra bây giờ mình có rảnh đối phó với họ không?
Cái này là gần vạn nhị cấp văn tự nhé!
Đạo tự phân thân của mình cần nhị cấp văn tự khác nhau bồi bổ, để tăng đẳng cấp đạo tự phân thân lên.
Lúc trước tranh đoạt kiếm quyẻn đã tăng đạo tự phân thân lên một phần rồi bây giờ phải bồi bổ lần nữa.
Đối với những người khác thì bị gần vạn nhị cấp văn tự công kích là cửa ải cực kỳ gian khó nhưng với Lục Nguyên thì chẳng qua chỉ có thế thôi, không có gì ghê gớm, là thuốc bổ chất thành đống.
May là vô tướng thôn phệ quyết của mình đã đại thành, sướng! Lục Nguyên động ý niệm lấy ra vô tướng thôn phệ quyết của mình.
Xem tiếp: Chương 1241 + 1242: Hấp Thu Văn Tự