Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Sơn Tiên Môn Chương 123 124: Ác Mộng Bắt Đầu

Chương trước: Chương 121 122: Cấp Kiếm Ý



Nhóm dịch: Black

Nguồn: Vipvandan

Giống như leo núi, rốt cuộc bò tới đỉnh ngọn núi cao.

Bất giác có chút cảm thán.

Từ lúc gia nhập Hoa Sơn tiên môn, sư phụ đã kêu hắn phải cố gắng tới luyện khí kỳ thập tầng, nay coi hắn đã tới luyện khí kỳ thập tầng rồi, không biết tại sao, trong lòng hết sức cảm thán. Mấy năm nay sư phụ cứ lo sợ lỡ ông đi rồi hắn còn chưa tới đỉnh cao luyện khí kỳ, nay coi như sư phụ yên tâm đi rồi.

Tới đỉnh cao luyện khí kỳ, chẳng những coi như chính mình bò lên đỉnh núi cao, còn là hoàn thành một nguyện vọng của sư phụ.

Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tất nhiên, cảm thán xong thì phải nghĩ cách tiếp theo.

Bước tiếp theo, luyện khí kỳ thập tầng tới luyện thể kỳ đệ nhất tầng, so với luyện khí ngũ tầng tiểu chu thiên, lục tầng luyện khí thành cương, đệ cửu tầng đại chu thiên, ba tầng cảnh giới này gộp lại càng khó không biết gấp mấy lần. Một cửa sẽ càng khó, chỉ khi luyện tới luyện thể đệ nhất tầng ngự khí ly không thì mới có thể chân chính bay lên trời.

Kỳ thật rất nhiều người nói tu tiên giả trong luyện khí kỳ chưa phải tu tiên giả chân chính.

Chỉ có tới luyện thể kỳ mới là tu tiên giả thật sự.

Luyện thể luyện thể, thành tiên thể.

Cho nên có nhiều người gọi luyện thể kỳ là tiên thể kỳ.

Nói thật ra Lục Nguyên khá là mong chờ luyện thể kỳ, dù sao bay lên trời là ước mơ của bao nhiêu người.

Bay trên trời tựa như con chim.

Lục Nguyên cũng muốn bay, luôn nằm trên mặt đất nhìn lên trời, đất xa như núi, gần như sương, kỳ thực hắn cũng muốn bay lên trời, bay vào tầng mây trắng. Hắn muốn ở trong mây nhìn trời, nhìn đất, nhìn núi, nhìn sương, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng gì.

Huống chi nằm tại mây trắng mềm mại luôn là ước mơ của hắn, không uổng phí luyện Vân Long Phong Pháp, Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, dù là tâm pháp hay kiếm pháp đều có liên quan đến mây.

Bất giác hắn đã có cảm giác đặc biệt đối với mây.

Chẳng qua, luyện thể kỳ còn rất xa xôi.

Coi như là đỉnh cao luyện khí kỳ thì cách luyện thể kỳ vẫn xa như vậy.

Thiên lao tầng thứ hai.

Lục Nguyên giơ hồ lô rượu trong tay, hớp một ngụm, không nhấp nhiều. Bất đắc dĩ, ở trong thiên lao một khi vào rồi không dễ ra ngoài, những rượu này là lấy từ chỗ Sở Phi sư thúc, vào tay không dễ tất nhiên phải quý trọng, chỉ uống ngụm nhỏ.

Rảnh quá.

Bất giác bỗng dưng rảnh rỗi.

Tới sơ kỳ luyện khí thập tầng đại viên mãn rồi thì rảnh xuống, nói thiên lao tầng thứ hai cũng có một số tù phạm, nhưng những tên này đều cùng hắn luyện kiếm. Lúc mới bắt đầu có mấy cái còn chịu đòn được, sau đó bị hắn tiêu hao ra kinh nghiệm rồi thì đám người không chịu đòn nổi nữa.

Bây giờ nên nói sao đây, hắn đến thiên lao có hai mục đích. Cái thứ nhất là rèn luyện pháp lực, khiến pháp lực đến luyện khí thập tầng đại viên mãn. Thứ hai là tìm đám tù phạm luyện kiếm, tăng kinh nghiệm đánh nhau. Nay hai mục đích đều đạt tới, coi như viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.

Vốn hắn còn định đi thiên lao tầng thứ ba dạo một vòng, kết quả bị Sở Phi trực tiếp từ chối.

- Hiện tại ngươi là luyện khí kỳ thập tầng, không tệ, nhưng luyện khí kỳ thập tầng cách luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không là một trời một vực. Bây giờ ngươi đi thiên lao tầng thứ ba, ta bảo đảm đám tù phạm đó sẽ xé xác ngươi ra.

Sở Phi chắp tay sau lưng nói, không có đường gỡ gạc.

Luyện thể kỳ cùng luyện khí kỳ là khác nhau một trời một vực.

Đề nghị bị Sở Phi trực tiếp từ chối, Lục Nguyên biết đấy là sư thúc bảo vệ mình. Xem ra chênh lệch giữa luyện khí kỳ và luyện thể kỳ quả nhiên rất lớn. Tức là hiện nay hắn ở thiên lao tầng thứ hai chán chết, lên thiên lao tầng thứ ba thì không được, có ở lại trong thiên lao cũng không ý nghĩa gì. Thôi, lần này rèn luyện dừng tại đây đi.

Lục Nguyên giơ hồ lô rượu nhấp một ngụm, lầm bầm:

- Cũng được, lần này tu hành tới đây nên kết thúc.

Mấy tên tù phạm nghe tới câu này thì rất kích động.

Mấy tên tù phạm lập tức truyền câu nói này đi, lan tràn khắp ngục giam, đám người cực kỳ kích động.

Lúc mới bắt đầu Lục Nguyên đến thiên lao bọn chúng kích động. Đệ tử của Lý Nguyên Bạch tự đưa lên cửa thôi. Mục đích của chúng là đánh Lục Nguyên tàn phế hoặc chết luôn. Tất nhiên chúng không vội đưa Lục Nguyên xuống suối vàng, trước tiên đánh tàn tật đã, để báo mối thù sâu tựa biển với Lý Nguyên Bạch.

Ban đầu chúng mơ rất đẹp, nhưng lập tức mộng tan tành. Lục Nguyên ra tay, có câu chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết tài năng. Lục Nguyên động lập tức áp đảo bốn người Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi, triệt để cắt đứt ý nghĩ làm hắn nửa sống nửa chết của chúng.

Tiếp theo cơn ác mộng của chúng bắt đầu.

Sau khi Lục Nguyên tiến vào mỗi ngày phải luyện kiếm, mỗi lần luyện kiếm là sẽ có một tù phạm chịu khổ, bị thương, trong đó bi thảm nhất phải tính đến Sửu Ngưu. Ai bảo Thiên Tàn kiếm pháp của Sửu Ngưu có chút thú vị làm chi. Sửu Ngưu có thể nói là trong rất nhiều tù phạm tại thiên lao tầng thứ hai bị thương nhiều nhất.

Nay chúng nghe tới Lục Nguyên muốn luyện kiếm là sợ vỡ mật.

Lục Nguyên trở thành cơn ác mộng của chúng.

Chúng thầm nghĩ, chỉ là ngồi tù thôi mà, có cần thảm đến thế không trời?

Lúc ban đầu chúng cảm thấy ở trong nhà giam bị nhốt thật thống khổ, giờ nghĩ lại, thì ra đoạn thời gian đó mới là cuộc sống thần tiên. Ngày nay chính là ác mộng, không có việc gì bị Lục Nguyên lôi ra đánh trọng thương, ngày như vậy làm sao sống đây.

Chúng ta chỉ muốn bình yên ngồi tù mà thôi!

Bây giờ nghe nói Lục Nguyên định kết thúc tu hành, đám tù phạm thật là kích động, cảm động vô cùng.

Lục Nguyên kết thúc tu hành chẳng phải nói lên hắn sẽ lập tức rời khỏi đây sao?

Hắn rời đi thì chẳng phải là ác mộng sẽ kết thúc?

Đám tù phạm lén truyền lời Lục Nguyên vừa nói, ai nghe xong đầu tiên là không thể tin, tiếp theo mặt mừng như điên. Không biết có bao nhiêu tù phạm mặt đẫm nước mắt. Thật không dễ dàng, ác mộng rốt cuộc sắp kết thúc rồi sao? Đúng là một ngày đáng ăn mừng.

Lục Nguyên dường như giật mình tỉnh lại, nói:

- Ồ, xem bộ dáng của các ngươi dường như tiếc ta rời đi, không ít người còn tiếc đến rơi nước mắt, vậy ta không đi đâu.

Nghe câu này, đám tù phạm thống khổ muốn chết. Trong lòng chúng đều la đừng mà, chỉ cầu Lục Nguyên sớm đi cho rồi. Nhưng chúng không dám kêu ra tiếng với Lục Nguyên. Bọn chúng thật sự sợ Lục Nguyên rồi, sợ chọc hắn chú ý.

Chúng sợ Lý Nguyên Bạch, cũng sợ Lục Nguyên.

Không phải e sợ thân phận đệ tử Lý Nguyên Bạch của Lục Nguyên mà sợ bản thân hắn.

Lúc Lục Nguyên mới tiến vào, nói trở thành ác mộng của chúng, khi ấy đám tù phạm to tiếng cười giễu, không ai tin, mà bây giờ thì đã trở thành sự thật.

……..

Hắn nói vậy chỉ là lúc sắp đi hù đám tù phạm một phen thôi. Lục Nguyên vẫn là rời khỏi thiên lao tầng thứ hai, ở lại đây không có gì thú vị, rất khó tăng cao nữa, chỉ có nước rời đi. Lục Nguyên thư giãn gân cốt, lững thững bước tới thiên lao tầng thứ nhất. Trong thiên lao tầng thứ nhất, Lăng Ngọc Châu ngồi xếp bằng trên mặt đất tĩnh tọa, bộ dáng như là đang hồi phục tinh lực.

Lăng Ngọc Châu nghe tiếng bước chân đến gần thì mở to mắt:

- A, lục sư đệ, chắc còn chưa tới giờ ăn cơm?

Lăng Ngọc Châu cho rằng Lục Nguyên đến là vì ăn cơm.

Lục Nguyên thầm u buồn. Hóa ra hắn ở trong mắt tam sư tỷ xinh đẹp là ăn hàng.

Hắn nhún vai nói:

- À không, ta đã tu hành xong, thiên lao tầng thứ hai không có gì ở lại nữa, lấy bọn chúng luyện kiếm cũng đủ rồi, giờ có tôi luyện với chúng thêm cũng không có gì tiến bộ.

Lăng Ngọc Châu nghe Lục Nguyên nói vậy thì gật đầu. Kiếm pháp của Lục Nguyên cao tuyệt, ở thiên lao tầng thứ hai sống rất thoải mái, vô cùng đơn giản. Bây giờ nàng còn vất vả tại thiên lao tầng thứ nhất, lục sư đệ đã cảm thấy thiên lao tầng thứ hai không khả năng khiến hắn tiến bộ thêm, kết thúc tu hành.

Cái này thật là chênh lệch không nhỏ.

Hắn tiến tới trước nói chuyện với Sở Phi sư thúc, Sở Phi gật đầu. Gã thấy hết Lục Nguyên tiến bộ, kết thúc rèn luyện cũng là bình thường, tất nhiên cho hắn rời đi.

Hắn ở tại thiên lao gần một tháng, tuy trong này không hề tối tăm, khắp nơi đều là đèn trăm năm chiếu sáng rực rỡ, nhưng đèn trăm năm không thoải mái như thiên nhiên. Đạp bước ra ngoài thiên lao, Lục Nguyên hít sâu vài hơi mới thỏa mãn.

Gió thiên nhiên thật dễ chịu. Ánh sáng thiên nhiên thật dịu dàng. Mây thiên nhiên thật là tự do.

Lục Nguyên chắp tay sau lưng, đạp trên đất núi, cảm nhận bên ngoài và thiên lao khác biệt. Thế núi phía xa, gió, mây khói đều tự nhiên như vậy. Quả nhiên hắn không thói quen sinh hoạt trong thiên lao, vẫn là bên ngoài tự do không ràng buộc khiến người dễ chịu, thoải mái từ tận trong xương cốt.

Đi ra thiên lao hắn bước nhanh tới Trường Xuân Cư.

Trung Chính Bình Hòa Trai.

Dưới biển chữ hai chữ ‘bình hòa’, Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang phê duyệt chính vụ trong tay mình. Tuy những chính vụ này đã số đã qua tay Diệp Dương Dung, chọn thứ quan trọng mới đưa lên, nhưng sự việc Bắc phong không ít.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân phê duyệt phần chính vụ trong tay, nói:

- Gần đây dường như Nguyên Lăng lại sôi nổi chút.

Diệp Dương Dung nói:

- Hắn lại nuốt một môn phái tu tiên trung đẳng. Thế lực dưới tay hắn càng lúc càng lớn.

- Thật là đối thủ khó đối phó.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân cau mày. Đối với vị sư đệ thiên phú cực cao, được xưng là kỳ tài ngàn năm khó gặp này lão cũng vô cùng đau đầu.

Diệp Dương Dung nói:

- Mới rồi Sở Phi đưa tới một tin, Lục Nguyên ở trong thiên lao rèn luyện tu hành đã ra ngoài.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhíu mày, nói:

- Từ lúc hắn đi vào đến nay hình như mới một tháng? Nhanh vậy. Lúc trước lão phu có nói với Sở sư đệ là phải cố gắng khiến Lục Nguyên ở bên trong tu hành một đoạn thời gian lâu chút.

Diệp Dương Dung cười cười đáp:

- Sở sư đệ cũng hết cách. Hiện tại Lục Nguyên đã tới luyện khí kỳ thập tầng, hơn nữa đám tù phạm tại thiên lao tầng thứ hai đều qua tay hắn nay sợ Lục Nguyên từ tận xương tủy. Lục Nguyên có ở lại thiên lao tầng thứ hai tu hành cũng sẽ không có tiến bộ.

- Nhanh như vậy ư?

Nguyên Nguyên Thượng Nhân ngẩn ra. Vốn lão cho rằng thiên lao có thể khiến Lục Nguyên tu hành nửa năm, ít nhất cũng phải mất ba đến bốn tháng. Không ngờ mới một tháng mà Lục Nguyên đã hoàn thành lần tu hành rồi.

Diệp Dương Dung nói tiếp:

- Sở Phi sư đệ nói Lục Nguyên tự yêu cầu đi thiên lao tầng thứ ba, nhưng vì lo nghĩ an toàn của hắn nên sư đệ từ chối.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân gật đầu, nói:

- Từ chối là tốt. Dù hiện nay Lục Nguyên đã hoàn toàn lĩnh ngộ cấp kiếm ý, nhưng luyện khí kỳ thập tầng so với luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không cách biệt rất xa. Nếu hắn đi thiên lao tầng thứ ba thì quá nguy hiểm. Huống chi hắn là đồ đệ của Lý sư đệ thì càng nguy hiểm thêm.

- Lần này Lục Nguyên biểu hiện không tệ.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nở nụ cười nói:

- Xem ra không lâu sau tại ngũ phong đại tái, có Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên ở thì thành tích Bắc phong chúng ta thế nào cũng sẽ không xếp chót.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân là người giữ thong dong, không xa cầu đứng nhất ngũ phong đại tái, nhưng tuyệt đối không hy vọng xếp cuối cùng.

Diệp Dương Dung nói:

- Vậy thì sư huynh, chúng ta có nên khiến Lý sư huynh lại đẩy Lục Nguyên cố gắng hơn nữa không?

Nguyên Nguyên Thượng Nhân lắc đầu nói:

- Không cần, bồi dưỡng người cần chú ý là thiên tính của họ. Lục Nguyên thiên tính lười biếng, ngẫu nhiên khiến hắn chăm chỉ còn được, nhưng cứ khiến hắn cố gắng thì thiên phú bản thân hắn chắc chắn sẽ tiêu tan.

Đây cũng là cách Nguyên Nguyên Thượng Nhân bồi dưỡng đời sau, bồi dưỡng căn cứ tính tình đời tiếp theo.

- Đúng rồi, chúng ta luôn đặt ánh mắt vào Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên, cũng nên chia ra chú ý vào Lăng Ngọc Châu, Phương Đạm, Tư Mã Bác, An Tri, Diệp Phương, Diệp Viên, Diệp Phi. Bảy người này cũng là đệ tử chân truyền. Thập đại đệ tử chân truyền dù là ai đều phải thành tài, đây chính là hy vọng của lão phu đối với bọn họ.

Tháng ba mưa phùn, lúc tạnh lúc rơi, thanh tẩy không khí mát mẻ trong lành. Chồi non vẫn rất nhỏ nhưng khắp nơi đã có sắc xanh.

Ngày xuân ánh nắng không chói chang, chỉ từ trong áng mây lộ ra tia sáng dịu dàng, bóng cây mờ nhạt, còn chút gió rét ngày đông chưa chịu đi. Đào dại nở sớm nhất, màu phấn hồng lắc lư trong gió.

Chim én nhẹ lướt qua nóc nhà, đỗ quyên ẩn núp sau nhánh cây, họa mi thành đàn khe khẽ kêu trên cành cây cổ thụ.

Lục Nguyên tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von.

Sau khi tỉnh giấc, hắn nhìn ra ngoài phòng.

Cấm túc tới hôm nay đã qua chín tháng, rèn luyện tại thiên lao sớm kết thúc từ hai tháng trước. Ngày trở về bình tĩnh thường ngày, không khí có phần lười biếng. Hắn nhớ tới lúc mình mới vào Hoa Sơn thì thảm thán: ‘ngày xuân không phải lúc tu hành’.

Đích thực ngày xuân không phải để tu hành.

Đương nhiên, có thể lười biếng nhưng có linh thạch, Phong Linh bài trong năm linh thú vân hệ trợ giúp, dù hắn không cố gắng nhưng pháp lực yên tĩnh bình thản không có gì khúc chiết đã luyện tới trung kỳ luyện khí thập tầng đại viên mãn. Sức mạnh còn hơn cả trước kia, đã đến tình trạng khá là tuyệt vời.

Nếu hắn còn có một ít linh thú vân hệ thì tốt rồi. Linh thú vân hệ thật không tệ, chỉ cần nó ở trong Phong Linh bài là Lục Nguyên sẽ có pháp lực linh thú vân hệ liên miên bất tận cung cấp vào trong người.

Đây thật là con người cần phải có sẵn.

Rửa mặt súc miệng xong, Lục Nguyên bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Bữa sáng Trường Xuân Cư là trong một gian phòng khác, ở đó có hai cái bàn. Một cái là của Lý Nguyên Bạch, một cái là của Lục Nguyên, trên bàn đặt cháo trắng dưa cải, bữa sáng nên ăn nhẹ chút.

Lục Nguyên còn đang ăn sáng thì Lý Nguyên Bạch nói:

- Ngày hôm qua Nguyên Nguyên sư huynh ra một mệnh lệnh, khiến ngươi phụ trách chủ trì lần tuyển nhận đệ tử này.

Lục Nguyên ngây ra:

- Tuyển nhận đệ tử?

Ngũ đại tiên môn có hai loại đệ tử, một loại là đệ tử chân truyền, do tri danh kiếm tiên đời trước tự mình chọn lựa, mấy người khác không được quyền hỏi đến. Nhưng tri danh kiếm tiên cũng phải phối hợp danh ngạch đệ tử chân truyền, tổng cộng chỉ mười người đệ tử chân truyền được đến chân truyền, cùng lúc hưởng các loại tài nguyên, các cơ hội rèn luyện.

[/QUOTE]

Diệt Hồng Trần

12-03-2013, 07:28 PM

Hoa Sơn Tiên Môn

Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết

-- o --

Loading...

Xem tiếp: Chương 125 126: Đứng Đầu Bắc Phong

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 63


Quỷ Bạc (The Silver Devil)

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 13


Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 56


Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45