Thời điểm giao đấu với Hằng Nga, đối thủ rõ ràng là chỉ là một thiếu nữ tóc bạc mười hai mười ba tuổi, nhưng Lục Nguyên phát hiện mình bị đánh cho bó tay bó chân. Loại cả giác này khiến cho mình muốn ói máu, từng chiêu thức của đối thủ cuối cùng cũng giống như biến hóa ở giữa thiên địa.
Chính mình dường như không thể đấu lại được bàn tau trắng nõn nà kia.
Đây chính là chủ văn minh chuyển thế sao? Nàng mới chỉ bước nửa thế giới cảnh, lại có thể thắng được mình.
Xem ra cái lệnh bài này khó mà tới tay được.
- Đúng rồi, bổn cung sẽ đem cái lệnh bài này tặng cho ngươi.
Thiếu nữ tóc bạc Hằng Nga thản nhiên nói.
Lục Nguyên nghe thấy không khỏi vui mừng, nhưng vẫn không khỏi hỏi lại một câu nói:
- Ngươi không cần sao?
- Bổn cung cần cái lệnh bài này làm gì, lệnh bài kia ước chừng có thể làm tăng thêm hai thành xác đột phá tới thế giới cảnh, nhưng mà, bổn cung đang linh trí tận phục, về sau muốn đột phá thế giới cảnh thì cũng giống như ăn cơm uống nước rất bình thường, cần vật này để làm gì.
Thiếu nữ tóc bạc thản nhiên nói, da thịt trắng như tuyết, có một hương vị khinh thường kiêu ngạo.
Lúc này, có mấy người văn minh xông vào, muốn đoạt lấy lệnh bài.
Thiếu nữ tóc bạc cười lạnh lùng, đầu ngón tay mở ra trên hư không, chính là một cái Đại Thủ Ấn vô cùng lớn đánh ra, khiến cho mấy người vừa xông vào bị đánh rớt ra ngoài, đồng thời đối phó với hàng ngàn người đang hỗn loạn trong kia, thiếu nữ tóc bạc chỉ cần vẻn vẹn một chiêu thức. Thật quá bá đạo!
Hằng Nga muốn tặng cho Lục Nguyên, Lục Nguyên đương nhiên không khách khí, thiếu nữ tóc bạc này là chủ văn minh chuyển thế, đột phá thế giới cảnh vô cùng đơn giản, mình có thể không làm được. Hơn nữa nghe nói mặt lệnh bài có hai sác xuất đột phá thế giới cảnh, vì thế không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Có thêm hai xác suất phá thế giới cảnh, đây chính là chuyện vô cùng khó khăn.
Trong tình huống bình thường, ở đâu có thể có hai thành sác xuất đó.
Lệnh bài kia không hề đơn giản.
Lục Nguyên nhìn mặt lệnh bài trong tay, lệnh bài ước chừng nhỏ trong lòng bàn tay, toàn bộ dùng mới thứ nguyên liệu nhuyễn chế tạo thành, phía trên mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn được hết toàn bộ, cảm giác có chút kỳ lạ.
- Đúng thế, Phù sinh nhược mộng của ngươi rất kỳ diệu, nếu như có thể tiếp tục thăng cấp, ngươi có thể thăng cấp tới cấp Văn minh ca, một chiêu này sẽ trở thành đại sát khí của ngươi, ở văn minh cấp nào cũng có thể áp dụng được, một chiêu thật thú vị, muốn thăng lên cấp cao.
Giọng nói của thiếu nữ tóc trắng vô cùng giòn giã, giống như là một tiểu muội bình thường.
- Muốn làm tốt ít nhất cũng phải lăn lộn lên văn minh hôn chủ.
Thiếu nữ tóc bạc đột nhiên đến bên Lục Nguyên, mùi thơm nhàn nhạt luồn vào trong mũi Lục Nguyên, hương khí này khá dễ ngửi. Lục Nguyên vỗn dĩ dùng Kiếm Linh đế cơ cũng tiếp xúc qua, mùi thơm của cô gái kia không dễ chịu như thế. Thiên mẫu văn minh đấy, Tô chi văn minh đều dùng màu sắc của nữ tử, đặc biệt là Hồ chi văn minh nhờ vào nữ tử mà nổi danh. Nhưng thiếu nữ tóc bạc vẫn chênh lệch quá xa, dường như thiếu nữ tóc bạc kia thánh kiết tới cực điểm, rồi lại giống như một khí tiết khinh thường kiêu ngạo vô cùng, mâu thuẫn tới cực điểm.
Lục Nguyên nói nhảm, cái này cần nàng nói sao, tự mình lăn lộn tới văn minh Lôi chủ, thậm chí văn minh chi chủ mình cũng có thể phải mở đại đạo vô thượng.
Thiếu nữ tóc bạc mười hai mười ba tuổi, thiếu niên áo xanh mười bảy mười tám tuổi.
Đây là vẻ bề ngoài của Hằng Nga và Lục Nguyên.
Hai người bên cạnh nhau.
Tựa hồ trong tích tắc hai người đều cảm nhận được hai người đang là kẻ địch, giống như vốn sinh ra đã là kẻ địch.
Văn minh chi chủ tuyệt đối có thiên uy.
Trong tích tắc này, chẳng biết tại sao, ma xui quỷ khiến, hai người vai thoáng dựa vào nhau, tựa hồ đang tìm kiếm thiên đấu có thể dựa vào.
Thiếu nữ tóc bạc có chút đỏ mặt, sau đó lập tức rời ra.
Lúc này tất cả chiến đấu đều ngừng lại, ở thế giới hỏa sơn này có một quy định, ở thế giới hỏa sơn nếu như phun ra một lời nói kỳ lạ, bất kỳ là ai nhận được, dù sao một khi nhận được lời nói ấy, ít nhất ở trong phạm vi thế giới hỏa sơn không được phép tranh đoạt, nếu như không có quy định này, coi như ai được kỳ vật thì những người khác sẽtranh cãi không ngớt, như thế không biết thế giới hỏa sơn này đã chết không biết bao nhiêu người.
Đương nhiên ra khỏi thế giới hỏa sơn ngươi đi tranh giành là chuyện của ngươi.
Mà bây giờ, Lục Nguyên đã có lệnh bài trong tay mình, cho nên vạn người cũng đều đếu tới hết.
Mặc dù mọi người rất không cam lòng kết quả như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ xác thực như thế.
Lục Nguyên vô cùng nhanh chóng bay trở về nơi trú quân của kiếm môn, vừa mới hạ xuống nơi trú quân của kiếm môn, hộ Đông Dã Chí Tôn đã nói:
- Lục Nguyên, cuối cùng ngươi cũng lấy được lệnh bài, rất giỏi!
- Đúng thế, quá thần kỳ, thì ra năm đại cao thủ của thế giới hỏa sơn Hằng Nga, Hồng Nhạc Vương, Vũ Dương Đế Tử, Trương Thương Lệ, Mộc Bệnh Dĩ có bốn người thua trong tay của ngươi, ngay cả cao thâm vô cùng như Hằng Nga cũng đều thua dưới tay ngươi rồi.
Lục Nguyên không khỏi khẽ giật mình:
- Hằng Nga không thua dưới tay của ta.
- Nàng ta tại sao lại không thua trong tay ngươi, nếu như không phải bị bại trong tay ngươi thì ngươi làm sao mà lấy được lệnh bài.
Đông Dã Chí Tôn nói. Thật sự cũng không có chuyện như thế, Lục Nguyên và Mộc bệnh đã cùng nhau chiến đấu, người bên cạnh còn hiểu được. Lục Nguyên cùng Hằng Nga đấu nhau, người bên cạnh vốn bản thân chiến đấu trong đó lại không hiểu, cho nên ngay cả việc ai chiếm được thế thượng phong, ai chiếm thế hạ phong đều không hiểu, cho nên cuối cùng Lục Nguyên đã nhận được lệnh bài thì cho rằng Lục Nguyên đã chiến thắng Hằng Nga.
Hiểu lầm lớn! Chính mình cũng không phải là đối thủ của Hằng Nga.
Trong lúc này truyền đến giọng nói của thiếu nữ tóc bạc:
- Hãy thừa nhận ngươi thắng ta đi, hiện tại bổn cung vẫn cần phải che giấu, không muốn làm cho người ta biết rõ linh trí tận phục của bổn cung, Tiên cổ văn minh bên cạnh muốn quan sát bổn cung nhiều lắm.
Người ta đã nói như thế rồi, Lục Nguyên cũng chỉ có thể nhún vai thừa nhận điều này.
Kể từ đó,đệ nhất cao thủ thế giới hỏa sơn tự nhiên chính là Lục Nguyên, đây là dùng trăm vạn năm thậm chí lâu hơn để tính toán, đệ nhất cao thủ lần đầu tiên rơi vào một người chưa được dạy bậc cao, năm đó các kiếm chi tử của thế giới hỏa sơn không làm được điều này.
Trong lúc nhất thời, kiếm môn thanh danh đại chấn, Lục Nguyên thanh danh đại chấn thiên triều.
Lục Nguyên cũng mặc kệ những thứ này, những ngày tiếp theo thế giới hỏa sơn vẫn còn khiêu chiến khắp nơi, vẫn còn tích lũy vị trí đệ nhất vạn thắng của mình, một khi hoàn thành một vạn thắng liên tiếp thì có thể có được thứ tốt hơn.
Bây giờ Lục Nguyên ở thế giới núi lửa muốn thắng liên tiếp là quá dễ dàng, đối thủ hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Nguyên, cứ như thế một đường thắng liên tiếp, một vạn thắng liên tiếp tới khi nhìn thấy kết thúc.
Một vạn phù thắng cuối cùng đã đến.
Kiếm đạo thế giới quả của ta cũng đã xuất hiện rồi.
Lục Nguyên nhìn chữ phía trên thân thanh kiếm, lại phát hiện ở xung quanh không có chút biến đổi nào, lại dùng thần thức đưa vào trong đó, lúc này đột nhiên phát hiện ra thì ra trận chiến giữa mình và Hằng Nga xem như không phân thắng bại, thực ra trận chiến ấy Lục Nguyên cũng nghĩ mình không đánh lại được Hằng Nga nên cũng chỉ đơn giản là ra tay, không cần tranh giành thắng bại.
Kết quả là chữ trên kiếm đạo này đã giải quyết thế cục bất phân thắng bại đó.
Không phải chứ, ta trăm trận trăm thắng, không ngờ giữa chừng lại vì Hằng Nga mà bị bại trận.
Lúc đó, Lục Nguyên chỉ thấy một chữ oan.
Thật là quá oan rồi!
Cho rằng thắng liền một vạn trận là dễ dàng sao, vừa bắt đầu là phải đánh tám ngàn ba trăm hai mươi mốt trận, sau đó lại là bốn phía tấn công, khó khăn lắm mới thắng đủ được một vạn trận liên tiếp, kết quả là chỉ vì một trận đấu với Hằng Nga mà thanh công cốc, tất nhiên Hằng Nga cũng nhất định là không biết chuyện này, chuyện này không trách ai được, chỉ có thể dùng được từ oan mà thôi.
Khoan đã, Lục Nguyên lại dùng thần thức đưa vào trong đó mới phát hiện ra có chút biến hóa.
Đúng vậy, trận đó là hòa nhưng cũng không phải là thua, vậy nên vãn còn cơ hội cứu vãn.
Cơ hội cứu vãn này chính là bây giờ lại đi đánh thắng một ngàn trận nữa mới được xem là vạn trận toàn thắng.
Tất nhiên nếu giữa chừng xuất hiện một trận không hòa mà lại bại thì vạn trận thắng bị hủy hoại.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may mà chỉ phải bổ sung một ngàn trận, nếu phải đấu thêm một vạn trận nữa thì mình khó mà làm được.
Liền vội vàng quay lại, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, toàn thân Lục Nguyên đang bị kích thích tới mức hung hăng, bây giờ không cần nói gì nữa, tiếp tục khiêu chiến thôi, một ngàn trận thắng liên tiếp này phải chọn ai khiêu chiến đây? Lục Nguyên trầm tư suy nghĩ.
Tất nhiên, nói thật lòng thì bây giờ ở vùng núi lửa này chỉ cần mình không khiêu chiến với Hằng Nga thì cơ bản là không ai thắng nổi mình nữa.
Vậy nên một ngàn trận tiếp theo vô cùng đơn giản.
Trong một ngàn trận tiếp theo, Lục Nguyên cũng luyện một chút Phù Sinh Nhược Mộng.
Trận đánh thừ một vạn một ngàn cuối cùng cũng đến rồi, chỉ cần chiến thắng được đối thủ cuối cùng là hoàn thành liền thắng của ta rồi, đối thủ lần này là một ngưu nữ tử của Hồ Chi Văn Minh, tên là Sở Vụ, Sở Vụ nói với Lục Nguyên:
- Sớm đã nghe được đại danh của Lục công tử, Sở Vụ đã ngưỡng mộ từ lâu.
- Vậy sao?
Lục Nguyên không chút khách khí, vung kiếm lên.
Đường kiếm đơn giản, gọn gàng mau lẹ lại không quá là huyền ảo nhưng về nắm chắc thời gian thì quả là vô địch.
Trong lòng Lục Nguyên kinh ngạc, đồng thời cũng bắt đầu dùng Phù Sinh Nhược Mộng.
Hồ Chi Văn Minh giỏi nhất việc dùng ảo thuật.
Lục Nguyên bây giờ đã có kinh nghiệm phong phú nên việc Sở Vụ dùng ảo thuật thì cũng không phải chuyện gì to tát cả, Lục Nguyên cũng có thể đối phó lại được nhanh như vậy. Đối phó với ảo thuật này có khá nhiều cách xử lý, một trong số đó chính là kiếm khí từ mọi phương tấn công đến, không cần biết là một lúc dùng những ảo thuật gì, còn một cách là dùng cảm ứng, dùng cảm ứng vô cùng mạnh để phá vỡ ảo thuật, tìm được đối thủ, tất nhiên còn một cách khác là lọan lai, cơ bản không cần thấy cảnh tượng trước mắt mà chỉ cần đánh loạn lên, cách đánh này dễ phá vỡ được ảo thuật.
Lục Nguyên hiện đnag trầm tư suy nghĩ, Phù Sinh Nhược Mộng của ta là một chiêu thức đại biến thái, nhưng trong Phù Sinh Nhược Mộng của ta lại không có yếu tố ảo thuật, ta liệu có thể tự mình đưa thêm yếu tố ảo thuật vào Phù Sinh Nhược Mộng của ta để Phù Sinh Nhược Mộng của ta mạnh hơn nữa, dù sao trong lúc đấu với Hằng Nga mới phát hiện ra Phù Sinh NHược Mộng của ta không phải là vô địch, ta phải luyện chiêu này đến Văn Minh cảnh mới được.
Ảo thuật là trong phạm vi của thuật.
Thuật của mình thiên phú quá kém, không đúng, xem qua Đạo Tự Phân Thân thuật thiên phú của ta cũng đã khá lên được một chút.
Rõ ràng là có thể đem chiêu Phù Sinh Nhược Mộng này thêm vào một số thành phần để chiêu thức càng mạnh hơn nữa.
Lục Nguyên vừa trầm tư suy nghĩ là thế nào để Phù Sinh NHược Mộng càng mạnh hơn, vừa đánh thắng được Sở Vụ của Hồ Chi Văn Minh.
Trận chiến thứ một vạn mọt ngàn cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi, lần này không có Yêu Nga Tử nữa, hoàn thành một cách thuận lợi rồi.
Mà hoàn thành một vạn một ngàn trận thắng liên tiếp này, hai ngàn trận sau cùng Lục Nguyên nhiều khi dùng chiêu Phù Sinh Nhược Mộng, tới mức mà những người Thế Giới Hỏa Sơn đều biết rằng chiêu đó là Phù Sinh Nhược Mộng, chỉ có điều đến giờ vẫn chưa có ai phá được chiêu đó, bất luận là phá được chiêu này hay học được chiêu này thì cũng đều không có ai làm được.
Thậm chí có người cho rằng đó không phải là Phù Sinh Nhược Mộng mà là Phù Sinh Ác Mộng, và giao đấu với người dùng chiêu này cũng là một ác mộng.
Tất nhiên, những người này nếu biết được Lục Nguyên vẫn đang tăng cường tuyệt kỹ của chiêu này thì có lẽ họ rơi nước mắt mất.
Chiêu này mà mạnh hơn nữa thì còn ai sống được nữa không.
Lục Nguyên đi vào không gian kiếm của mình, trên thân không gian kiếm, chữ khắc trên đó lúc này đnag sáng lấp lánh, không khí của một vạn một ngàn trận thắng đã ảnh hưởng đến chữ khắc trên đó, hỏa đan như đang thiêu đốt, phải một ngày như vậy hỏa đan mới dần tắt.
Lục Nguyên mở lò đan ra, trong nháy mắt một trái bay ra từ trong lò đan, trái này có màu gần như màu tím, vừa bay ra khỏi lò đan đã chiếu ra những tia tím rồi bay thẳng ra xa.
Lục Nguyên đưa tay ra bắt lấy, liền biến thành hình một thanh Kiếm Hình Chi Chưởng, dùng kiếm nhập vào chưởngr không khó, trong nháy mắt đã nắm được quả tím này trong tay, có lòng bàn tay lớn nhỏ, toàn thân phát ra kiếm khí màu tím, đó là một thứ không phải tầm thường, Lục Nguyên có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, đây là một đồ vật tốt, Kiếm Đạo Thế Giới Quả cuối cùng đã ở trong tay ta, có vật này ta có thêm hai phần khả năng luyện lên Thế Giới Cảnh.
Cũng có thể nói bây giờ ta có bốn phần khả năng luyện thành Thế Giới Cảnh rồi, chỉ cần ta có thêm hai phần nữa là đã có năm, sáu phần khả năng, nhưng Lục Nguyên cũng ngầm phát hiện ra hiện nay muốn luyện thành Thế Giới Cảnh quả là cực khó.
Người có căn cơ càng sâu thì càng khó lòng đạt tới Thế Giới cảnh.
Nhưng người có căn cơ sâu một khi đạt tới Thế Giới cảnh mới có thể lên Văn Minh cảnh.
Còn người có căn cơ yếu thì cơ bản là không luyện lên được Văn Minh cảnh.
Không có gì phải nghi ngờ, Lục Nguyên thuộc kiểu người có căn cơ sâu đó, muốn đạt được Văn Minh cảnh quả là khó khăn vô cùng.
Kết thúc, đến lúc này là chính thức kết thúc.
Lần đóng cửa này Lục Nguyên cũng không khiêu chiến một người nào nữa, một vạn một ngàn trận đã thắng rồi, tất nhiên lần này Lục Nguyên không khiêu chiến lại ai nữa để mọi người thấy thoải mái hơn một chút, Lục Nguyên mà có khiêu chiến nữa thì có ai bị thua nữa, ai đánh với Lục Nguyên cũng đều bị tiêu hao năm phần Thế Giới nguyên khí, như vậy cũng đủ rồi, bọn họ đều không muốn đối diện với chiêu Phù Sinh Ác Mộng nữa.