21 "Chúng tôi là quang minh chính đại đi lấy về thứ thuộc về Liệp Diễm, không phải sao?"
Trịnh Thiên Vỹ vẻ mặt như ngạc nhiên lắm. Anh mỉm cười lắc đầu
"Chậc, cái gì mà là thứ thuộc về Liệp Diễm.
22 Mùa đông dần chuyển sang xuân, tiết trời ấm áp trở lại. Sáng sớm, Trạch Nhiên Nhiên mệt mỏi mở mắt. Cô thật sự rất buồn ngủ, buổi tối hôm đó cô ngủ được vỏn vẹn 2 tiếng, bây giờ hai mắt vẫn còn thâm quầng.
23 Trạch Nhiên Nhiên cảm thấy rất lo lắng, từ lúc sáng tới giờ cũng không thấy Viên Viên đâu, gọi điện thoại cũng không được. Sau khi học xong, cô liền đi xuống ký túc xá.
24 Trạch Nhiên Nhiên mơ màng tỉnh giấc. Cô cảm thấy vòng eo mình có chút nặng, nghi hoặc ngẩng đầu, lại đối diện với khuôn cằm cương nghị. Mùi đàn hương thoang thoảng trên cơ thể rắn chắc xộc thẳng vào mũi cô.
25 Sân bay bến Thượng Hải. . .
Trạch Nhiên Nhiên mặc chiếc áo sơ mi kiểu màu trắng, kết hợp với chiếc váy đen, càng tăng thêm vẻ trẻ trung năng động. Trái ngược với cô, Trịnh Thiên Vỹ mặc bộ vest đen, trông anh lúc nào cũng nghiêm túc.
26 Bây giờ em không yêu anh cũng không sao. Bởi vì chỉ cần anh yêu em là được. Dù cho khó khăn, anh cũng bất chấp để yêu em. . .
Tầng 35 toà cao ốc Nam Thành.
27 La Diệp Thành hừ lạnh, anh bước đến để chén dĩa lên bàn, thoải mái dựa người vào sofa
"Tôi cần anh nhắc sao?"
Trạch Nhiên Nhiên xếp bằng, lấy chăn quấn quanh người, ghé tai để lắng nghe.
28 "Đây, cô ấy đây"
Trên màn hình, là một cô gái xinh đẹp, khóe môi cười mỉm, trông rất trẻ trung năng động. La Diệp Thành nhíu mi, cô gái này. . . . hình như là người phụ nữ của Đường Nghị.
29 La Diệp Thành chậm rãi bước xuống chiếc siêu xe màu xanh năng động, anh vươn tay gỡ ra mắt kính đen tuyền, khóe môi khẽ nhếch.
Một người đàn ông mặc vest đen cúi chào anh, sau đó ra dấu cho anh đi vào căn biệt thự
"Xin ngài đợi ở đây, Đường chủ đang đi xuống"
Anh gật đầu, vẫy tay ý bảo anh ta lui.
30 Bàn chân Trạch Nhiên Nhiên run rẩy bước đi từng bước. Trong tai cô vẫn còn ong ong từng lời nói của Phương Tử Mặc
"Cô tưởng La Diệp Thành là người tốt ? Cô lầm rồi, anh ta hợp tác với Đường Nghị, đẩy Trịnh Thiên Vỹ xuống vực thẳm.
31 "Hoa oải hương" đã đi được một nữa chặng đường rồi :)
Chỉ còn khoảng 30 chap nữa là sẽ full truyện hoàn toàn :)
Cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ truyện, ủng hộ Vỹ-Nhiên.
32 Trạch Nhiên Nhiên kéo chiếc kính đen đặt xuống sóng mũi, lại nhìn đến quán cà phê đông người.
Rốt cuộc người muốn gặp cô là người nào ?
"Cô Trạch"
Cô xoay người, đối diện với mình là một người đàn ông mặt mày tuấn tú, ngũ quan tinh xảo.
33 Viên Viên hôm nay thức thật sớm. Cô rất háo hức, tựa như một đứa trẻ khao khát được ăn một cây kem. Nói cũng không sai, thời gian này cô bị giam cầm. .
34 Đôi lời của tác giả
Các nàng bơ ta quá trời :( Không thèm cmt hay vote gì hết á :(
Làm ta xuống tinh thần, 2 3 ngày không muốn post chap luôn T.
35 Trạch Nhiên Nhiên đứng chôn chân ở biệt thự độc lập ngoài ngoại ô của La Diệp Thành, cô đang không biết, mình có nên kêu cửa hay không.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khiến cô khó chịu.
36 Tuổi thanh xuân của anh đã lỡ buông tay em. Sự ngu ngốc bồng bột thời tuổi trẻ khiến anh mất đi người con gái mình yêu.
Nhưng bây giờ thì không, anh đủ trưởng thành để hiểu.
37 Trạch Nhiên Nhiên nhìn La Diệp Thành nằm gục xuống bàn, trái tim như treo lơ lửng, cảm giác của một người làm việc xấu sợ người khác phát hiện.
Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt lấy bàn tay, hi vọng có thể bổ sung cho mình một tí dũng cảm.
38 Thời điểm Trạch Nhiên Nhiên giao tài liệu cho Phương Tử Mặc, cũng là lúc K chính thức nằm trong tay Trịnh Thiên Vỹ. Sau khi Trạch Đông biết tin này, đã tức tốc bay sang Mỹ, nhưng tất cả mọi chuyện đã vỡ lỡ.
39 Trạch Nhiên Nhiên bây giờ mới biết được bởi vì chuyện của gia đình mà cô mãi chưa biết tung tích gì của Viên Viên.
Đến ký túc xá hỏi thăm thì mọi người nói rất lâu không thấy Viên Viên trở về.
40 Đang định xoay người, phía sau có bàn tay ôm lấy. Thân thể nhỏ nhắn rơi vào vòm ngực trần rắc chắc, hơi thở nóng ấm phủ lấy gò má trái của cô
"Nhớ anh, hửm?"
Trạch Nhiên Nhiên mỉm cười, cô xoay người lại đối diện với anh.