Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Oải Hương Phiên Ngoại 4

Chương trước: Phiên Ngoại 3



Viên Viên được tổng giám đốc giao nhiệm vụ đi lên vùng núi ở miền H khảo sát.

Đây là khu đất mà công ty họ nhắm đến từ lâu. Tuy rằng vị thế có chút hiểm trở, nhưng về mặt phong cảnh thì rất thu hút.

Sáng sớm, cô đã đứng trước sân bay.

- Alo, John?

- Em đang ở đâu vậy?

- Ở sân bay.

- Cái gì??? Em đi đâu mà ra sân bay??

- Em đi đi tỉnh H khảo sát chút việc. Có gì về sẽ gọi cho anh. OK.

Sau khi cúp máy, cô lại nhìn mọi người xung quanh. Ai ai cũng có người thân, người yêu, hay bạn bè ra tiễn. Còn cô? Sao lại thấy cô đơn đến như vậy?

Ánh mắt trong vô thức ngóng về phía cổng sân bay. Hi vọng cái gì bây giờ? Hi vọng người đó đứng trước mặt mình sao...

- Viên Viên.

Viên Viên ngây người. Cô máy móc quay sang nhìn người đang đứng trước mặt mình.

- Anh, anh sao lại ở đây?

Đường Nghị cười, lộ ra hàm răng trắng toát.

- Dĩ nhiên là đi theo em.

Viên Viên thẳng thừng từ chối

- Tôi.Không. Cần.

Đường Nghị nhún nhún vai

- Em không cần là chuyện của em. Anh đi theo là chuyện của anh. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

-....

Cô mặc kệ anh, quay người đi vào trong.

____

Sau khi lên máy bay....

Đường Nghị "trùng hợp" ngồi gần Viên Viên. Anh cứ cười tủm tỉm suốt.

Cô cũng không nói gì, cả buổi cứ im lặng.

Cô tiếp viên hàng không đi qua, thấy Đường Nghị cứ chống cằm nhìn Viên Viên suốt, ngỡ là một đôi vợ chồng trẻ đang giận nhau, cô ta tiến đến, ân cần hỏi han.

- Tiên sinh, tôi thấy phu nhân của anh có vẻ khó chịu. Có cần tôi giúp gì hay không?

Đường Nghị nghe thấy từ "phu nhân" thì trái tim sướng rơn. Anh cười ha hả, nói với cô tiếp viên.

- Vợ tôi đang ngủ, tính cô ấy xấu lắm. Ngủ mà cứ như sợ ai giật đồ.

Quả thật là Viên Viên đang ngủ, không sai. Nhưng mà...anh so sánh như vậy...

Cô ấy thấy anh hài hước thương "vợ" như vậy, không ngừng cảm thán trong lòng. Thời buổi này, tìm một người đàn ông như anh thật khó.

____

Chuyến bay kết thúc sau 3 tiếng bay. Vậy là họ đã đến thành phố H.

Đây là thành phố miền nông thôn, phương tiện còn sơ khai lạc hậu.

Khắp bốn bể núi rừng trùng điệp, ngay cả con đường cũng không tấp nập xe cộ như nơi ở của bọn họ.

Viên Viên vừa xuống máy bay thì mệt rả rời. Tuy nhiên, để sớm hoàn thành tiến độ công việc, cô liền đi ngay đến mảnh đất đã thu mua.

Nơi đây là khu rừng núi hoang vắng, phong cảnh khá hữu tình. Chỉ có một bản làng sinh sống ở nơi này. Họ đều là người nông thôn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nhưng đối đãi với khách thì rất nhiệt tình.

Viên Viên cùng đoàn người trong công ty đi lên núi.

Ở đây không có cáp treo, leo lên cũng rất khó khăn.

Cô thay một bộ quần áo thể thao màu đen, chất liệu vải thoải mái, thấm hút mồ hôi.

- Bác Lý, tới khi nào mới đến nơi?

Cô bé thực tập sinh mới vào làm, chưa đi bao lâu đã than thở. Khuôn mặt cô bé đều thấm nhuận mồ hôi.

Bác Lý đi phía trên cười ha hả, vừa chống gậy vừa nói.

- Tuổi trẻ bây giờ thật là yếu ớt. Lũ già chúng tôi ngày ngày leo núi cũng không kêu ca nửa lời, vậy mà các cô cậu chỉ một lúc đã than rồi.

Cô bé nghe vậy lè lưỡi không nói gì.

Viên Viên từ đầu chí cuối không mở miệng, cô chỉ nghe người khác nói. Cô chăm chú nhìn khung cảnh xung quanh, tận hưởng khí lành lạnh thâm nhập sâu vào cơ thể.

Đi khoảng chừng hơn ba mươi phút, họ đã đến nơi.

Đứng ở ngọn núi, nhìn phía dưới. Khắp nơi đều là cây cối, lấp xấp vài ngôi nhà mái tranh.

Bác Lý nói với họ.

- Đấy, nơi này rất yên bình. Tuổi chúng tôi già rồi, sống ở nơi này mới chịu nổi.

Viên Viên im lặng không trả lời, vì cô hiểu họ.

Nếu không phải do vấn đề công việc, cô cũng sẽ không mua miếng đất nơi chốn yên bình này.

Họ cùng nhau bàn chút công việc, đi tham quan xung quanh kiểm chứng địa hình.

- Tôi đi qua kia một chút.

Cô bé kia thấy vậy thì kéo tay cô lại.

- Nơi đó xa như vậy, chị...

- Không sao mà, chị chỉ là đi qua một lát, sẽ về thôi.

Cô bé thấy không khuyên gì được, cũng không nói nữa.

Viên Viên tách khỏi đám người, bắt đầu chuyển hướng.

.

.

.

.

Khi bầu trời bắt đầu ngả chiều, thì cũng là lúc có bão nổi lên.

- MAU, XUỐNG NÚI!!! BÃO RỒI!!

Đám người kia nhanh chóng rời đi. Cô bé vừa sợ vừa lo tím tái cả mặt mày, hốt hoảng nói.

- KHÔNG ĐƯỢC. GIÁM ĐỐC CÒN ĐANG CHƯA VỀ !!!

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Bình Tĩnh Làm Phi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50




Tuyệt Đỉnh

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 19