1 Ngày 19 tháng 6 năm 1995, tôi đã chết!
Trong từ điển, chết chính là một hiện tượng ngược lại với sự tồn tại của sinh mệnh, tức là vĩnh viễn chấm dứt việc duy trì chức năng sinh vật học của một sinh vật sống.
2 Tôi tin rằng, cái chết cũng có điềm báo trước.
Hai tuần trước khi bị sát hại, cái chết giống như một quả táo đỏ chín nẫu, liên tục bổ nhào đến trước mặt Niu-tơn.
3 “Đây là một vụ mưu sát. ”
Người đàn ông thốt ra câu nói này ngoài 30 tuổi, mặc sắc phục cảnh sát sẫm màu, sắc mặt lạnh lùng u tối, không nhìn rõ thái độ thể hiện trên mặt anh ta, giọng nói trầm đục nặng nề.
4 Ngày mùng 5 tháng 6 năm 1995, đêm khuya.
Tầng 4 khu ký túc xá nam sinh, phòng số 19 nơi sâu nhất của hành lang, phòng bên cạnh chính là nhà kho, nơi chất đầy những đồ lặt vặt.
5 Trong sở công an trải qua đêm đầu tiên thức trắng.
Tôi yêu cầu gọi điện thoại cho vị hôn thê, nhưng bị từ chối. Cảnh sát Hoàng Hải hứa với tôi là sẽ thông báo cho cô ấy, anh ta cũng biết bố của Cốc Thu Sa là ai.
6 Nghiêm Lịch là chủ nhiệm giáo vụ của trường cấp 3 Nam Minh. Tại sao anh ta lại muốn vu oan hãm hại tôi? Thực ra, tôi cũng không chắc chắn. Nhưng, tôi nhận định anh ta là kẻ xấu, những người khác cùng lắm là đặt điều những lời đồn đại, còn anh ta trông thì có vẻ thật thà nhưng lại là người có thể đứng đằng sau đâm lén anh một cái.
7 Ngày hôm sau.
17 tháng 6 năm 1995.
Sáng sớm, tôi thay một bộ quần áo mới ngồi xe bus đi đến khu trung tâm thành phố, có thể còn gặp họ khi họ chưa rời khỏi nhà.
8 Bà ngoại sức khỏe rất xấu.
Đã qua giờ Tí, bệnh viện Trung tâm Zhabei. Phòng cấp cứu tràn ngập mùi cồn và thuốc. Ánh đèn chiếu vào bức tường màu trắng, thấp thoáng hiện ra mấy vết bẩn giống như một đám khói hình người.
9 Con người, tại sao phải giết người?
Loại thứ nhất, là để bảo vệ tính mạng của mình, loại thứ hai là để cướp bóc tài sản của người khác; loại thứ ba, là để chiếm hữu người khác giới và tiêu diệt đối thủ cạnh tranh; loại thứ tư, là gì? Chắc vì vố số các lý do mà báo thù.
10 Ngày 19 tháng 6 năm 1995, một buổi tối trước kỳ thi đại học, một đêm mưa lớn và sấm sét, trên đường Nam Minh ở đường ngoại ô.
Mấy phút trước, tôi vừa mới giết một người, ông ta chính là chủ nhiệm giáo vụ của trường chúng tôi.
11 Ngày 19 tháng 6 năm 2005, 10 giờ đêm.
Đối với Cốc Thu Sa và Lộ Trung Nhạc thì đây chính là khoảng thời gian vô cùng quan trọng. Cốc Trường Long đi đến viện dưỡng lão ở Thái Hồ, Lộ Trung Nhạc cũng vẫn lượn lờ bên ngoài, nhưng cô tin rằng chồng mình không có buổi tiếp đãi ở ngoài, hay là đi đến đường Nam Minh? Cốc Thu Sa trở mình mãi vẫn không thể nào ngủ được, lúc này mới phát hiện ra bên ngoài cửa sổ có một đám khói màu đen.
12 Ngày 15 tháng 7 năm 2005, 8 giờ tối.
Mã Lực sau khi dừng xe ở bên đường, lôi di động ra và thấy một tin nhắn: “Các bạn học cũ, ngày 15 tháng 7, kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp, bữa tối được tổ chức tại quán lẩu Ngô Ký trên đường Trường Thọ, share đều, không gặp không về!”
Là một người bạn cũ ở trường cấp 3 Nam Minh gửi tới, đã gửi thông tin đến trang chủ của trang mạng trường, anh do dự hồi lâu mới trả lời xác nhận.
13 Sau kỳ nghỉ hè, Cốc Thu Sa sắp xếp cho Vọng Nhi đến trường tiểu học dân lập, đó là trường học quý tộc mà tập đoàn Nhĩ Nhã đầu tư, khẩu hiệu là chuyên bồi dưỡng người kế nhiệm của các công ty gia tộc.
14 “Rốt cuộc cậu là ai?”
Lộ Trung Nhạc đã hút hết đầy một gạt tàn thuốc lá, trong mắt đầy tia máu đỏ, vẫn đang uống cafe đen, kim đồng hồ trên tay đã di chuyển đến 1 giờ sáng.
15 Đêm Noel năm 2005.
Trong vườn hoa của biệt thự có một cây thông Noel rất to, ánh đèn màu sáng nhấp nháy suốt đêm. Hà Thanh Ảnh cô độc đứng ở bên ngoài lan can sắt, áo khoác và khăn quàng cổ miễn cưỡng chắn được cơn gió lạnh.
16 Năm 1995, căn phòng cưới của Thân Minh và Cốc Thu Sa vừa được sửa chữa xong, đang dùng thử bình nước nóng mới mua, cả hai người cùng chui vào trong bồn tắm rộng, cùng xoa bọt lên mặt nhau, nhìn hơi nước nóng bay lượn xung quanh, thực sự muốn cứ được ngâm mình mãi như thế này.
17 Năm 2006, buổi sáng sớm mùa xuân lạnh lẽo, phía trong đường đi của một tòa lầu cũ kỹ đầy chật kín người, đường cảnh giới bao vây cả năm tầng, những nhân viên giám định mặc áo trắng đã đến từ lâu.
18 Lễ truy điệu Cốc Trường Long thật vắng vẻ, gần như chẳng có mấy người đến. Lúc đầu ngồi trên ghế cao không biết bao nhiêu người muốn đến cầu cạnh, thậm chí cả những kẻ thường xuyên nịnh nọt đều đã biến mất tăm mất dạng.
19 Bạn tin vào kiếp luân hồi không?
“Nhân loại là loài có linh hồn, giữa linh hồn và hô hấp có mối liên hệ mờ ảo. ”
Ví như khi chúng ta ngủ, linh hồn sẽ rời khỏi thân xác tạm thời, khi chết sẽ là rời khỏi vĩnh viễn.
20 Mùa xuân trăm hoa đua nở.
Nhị Hổ đã làm bảo vệ được hai năm, mỗi lần đi tuần đều qua tòa nhà có cây thông Noel khổng lồ vào mùa đông khiến cả khu biệt thự ngưỡng mộ này.