1 Mặt ngoài Sở Vân Thâm là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, nhưngtrên thực tế thì hắn lại là thị thủ lĩnh của hắc bang A thị. Gần đây, bọn họ muốn thôn tính địa bàn của một hắc bang khác, trước mắt đã tiến hành gần như ổn thỏa, Sở Vân Thâm cũng hơi yên tâm một chút.
2 Cô gái ngồi trên ghế dùng ngón tay khi có khi không chọc chọc vào lớp vải sô pha, sau khi nghe được giọng nói liền ngẩng đầu lên, thấy Sở Vân Thâm thì nở một nụ cười sáng lạn đến cực điểm, “Vân Thâm, Vân Thâm, rốt cuộc cũng được gặp lại chàng.
3 Sở Vân Thâm sai người chuẩn bị quần áo cho Vân Du, bất kể đi chỗ nào đều mang theo cô. Hôm nay, bọn họ tham gia một bữa tiệc tối, Sở Vân Thâm kéo tay Vân Du từ trong khách sạn đi ra, đứng trước cửa chờ xe đến.
4 Trở lại bên trong xe, bộ dạng khóc lóc vừa nãy của Vân Du đã biến mất hoàn toàn. Cô vô cùng hưng phấn mà ngồi ở bên cạnh cửa xe, áp má vào cửa kính nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài.
5 Sở Vân Thâm muốn nhanh chóng giải quyết đối thủ. Tình trạng hắc bang sống mái với nhau đã chấm dứt, địa bàn làm ăn cũng đã được hắn thu thập toàn diện, nhưng lão đại của đối phương là Trương Toàn vẫn còn sống, không biết trốn ở địa phương nào, mà tủ bảo hiểm không có mật mã cũng không thể mở được, nếu phá thì tủ thì nó sẽ phát nổ.
6 Căn cứ vào vật tùy thân của đối thủ Trương Toàn một mất một còn, dưới sự trợ giúp của Vân Du, đám người Sở Vân Thâm tìm được đến nơi ẩn thân của đối phương.
7 “Vân Thâm, anh hết bận rồi sao?” Thanh Thanh cầm điện thoại di động trong tay, mắt lạnh nhìn Sở Vân Thâm. Cô quăng cái điện thoại về phía Sở Vân Thâm, “Nữ nhân này là ai?” Cô lúc trước không lên mạng, hiện tại dùng di động lên mạng, đăng nhập QQ, lại thấy bạn học đăng lên tin tức.
8 Khi trở về nhà, Vân Du đã bị mang đi. Thanh Thanh giống như chó nhỏ tra xét khắp nơi, cuối cùng không phát hiện ra dấu vết nào mới an lòng. Nhưng đến khi vào trong phòng Vân Du từng ở, bỗng nhiên nói: “Tại sao lịch treo tường này lại bị khoanh tròn thế này?”Sở Vân Thâm mặt không đổi sắc trả lời, “Bởi vì chúng ta có từng ấy ngày không được găp nhau.
9 Hắn một đêm không ngủ, ngồi ở trên ghế sô pha đến tận hừng đông. Vân Du vẫn không xuất hiện, Sở Vân Thâm bắt đầu hoảng hốt. Cô ta có thể biến mất luôn hay không?Sở Vân Thâm đứng lên, khi đi đến cổng lớn, lại nghe được giọng nói của Thanh Thanh, “Anh muốn đi đâu?”Hắn quay đầu, thấy khuôn mặt kia, cảm giác hết sức xa lạ.
10 Ánh trăng từ phía Tây chiếu rọi xuống. Vân Du đứng ở bên cạnh hồ nước, trên người cô là bộ quần áo cổ trang lúc cô đến thế giới này, gió nhẹ phất lên, tay áo tung bay, phất phơ theo chiều gió.
11 Thời điểm Sở Vân Thâm tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của bệnh viện, hắn xoa xoa trán, phát hiện trên đầu đầu mình quấn băng gạc. Thanh Thanh đang nằm sấp bên giường hắn, lúc này còn chưa tỉnh.
12 “Anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy, có phải bởi vì nữ nhân kia hay không?”“Anh không cần tiếp tục nói dối nữa, đây là thứ em tìm được trong phòng. ” Thanh Thanh cầm ra một cái túi hương ném đến trên người Sở Vân Thâm, “Anh giải thích thứ này như thế nào?”Tầm mắt Sở Vân Thâm dừng lại trên túi hương.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17