41 Ban đêm lúc vào thu, lộ ra một dòng lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái, so với ban ngày nóng bức có vẻ phá lệ làm cho người ta thoải mái. Nửa đêm vầng trăng sáng soi đường phố không người, nhìn qua không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác thê lương hiu quạnh.
42 Đó là một con rắn lớn dài chừng hai ba trượng, quanh quẩn ở giữa không trung giống như tòa núi nhỏ. Cả người con rắn lớn che đầy vảy màu đen, vảy ở đầu hiện lên màu xanh, lưỡi rắn đỏ thắm không ngừng lộ ra tiếng vang “Tê tê”.
43 Xuân Liễu còn chưa thấy rõ động tác của người kia, đầu Ba Xà liền không hề báo trước phun ra một mảng máu tươi lớn, vết thương xâm nhập xương trực tiếp đánh nát cái vảy xanh đậm trên trán nó, đả kích trí mạng khiến cho Ba Xà trong nháy mắt buông Ly Ương bị quấn ra.
44 Ngày hôm sau vừa rạng sáng, trời mới tờ mờ sáng, Ly Ương đã đưa Xích và Xuân Liễu rời đi thành Cô Tô. Ở ngoài thành thấy Xuân Liễu không hề báo trước đột nhiên trở nên biến lớn, Ly Ương giật mình, cả kinh đến lời đều nói không hoàn chỉnh, “Ngươi, ngươi.
45 Mặc dù miệng Ly Ương nói là chuẩn bị một chút, nhưng trên thực tế, cái gì cũng không biết như nàng có thể chuẩn bị những thứ gì? Đừng nói là Kim Ngạc Liên trong miệng Phi Mặc, ngay cả địa danh Tây Cương nàng cũng là lần đầu nghe được.
46 Khi bọn Ly Ương tới thôn Hạnh Hoa đã là vào buổi tối, phần lớn người trong thôn cũng đã ngủ, cả thôn yên tĩnh, hết sức an tĩnh. Trăng sao sáng tỏ, thuyền còn chưa cập bờ, Ly Ương đã nhìn thấy bên bờ có bóng người chờ ở nơi đó.
47 Ly Ương và Phi Mặc ở thôn Hạnh Hoa ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư ở Lương Thanh Trì tha thiết đưa mắt nhìn thì rời đi. “Lần này tốt lắm, cuối cùng đã đưa vị ôn thần này đi.
48 Phi Mặc chẳng qua hơi động tay chút, hai tầng kết giới Ly Ương bày ra không tiếng động biến mất ở trong khoảnh khắc. Ly Ương kinh ngạc nhìn Phi Mặc mười ngày không gặp, tóc của hắn dài rất nhiều, đã sắp rủ xuống trên ván thuyền, con ngươi âm trầm hơn quá khứ, thần sắc bình tĩnh, cử chỉ thong dong.
49 Tay bị Phi Mặc lôi kéo, Ly Ương nhất thời cũng không có ý định tránh thoát. Huống chi mặc dù Phi Mặc dắt tay của nàng cũng không dùng lực, nhưng lại rất vững chắc, hơn nữa vẻ mặt của hắn càng giống như là đang dắt một người bạn nhỏ không hiểu chuyện.
50 Phi Mặc vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn vừa chạy tới liền thấy một màn kinh tâm động phách như thế. Móng vuốt to lớn bén nhọn của Hắc Giao lấy xu thế vô cùng mạnh mẽ chộp tới lưng Ly Ương, nhìn dáng vẻ giống như là muốn bóp vỡ Ly Ương.
51 Có một số việc, ngươi không nghĩ nó, nó liền cố tình muốn tới. Tỷ như hiện tại, tầng kiếm khí bên ngoài đan điền của Phi Mặc đang bộc phát hùng hậu bén nhọn, mỗi khi hắn cẩn thận thử hướng dẫn thần lực đi qua đều sẽ bị những kiếm khí này không tốn sức chút nào vô tình cắn giết, đều không ngoại lệ.
52 cũng không tâm tình, càng không có thời gian miêu tả. Tóm lại, năm trăm lượng bạc trên người nàng chỉ có thể chống đỡ năm ngày! Lại còn thêm gian phòng này của Phi Mặc.
53 “Phi, Phi Mặc, ngươi, thế nào. . . ” Thấy Phi Mặc ngồi ở trước bàn, cầm một ly trà nhàn nhạt mỉm cười với nàng, Ly Ương há miệng, cuối cùng chỉ thổ lộ ra mấy từ không liên quan.
54 Lúc Ly Ương tỉnh lại, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là gương mặt phóng đại gấp mấy lần của Phi Mặc. Cách gần như vậy, hơi thở đều đặn của Phi Mặc đều đánh vào chóp mũi của Ly Ương, hơi ấm, hơi ngứa chút.
55 Xe ngựa lắc lư khiến Ly Ương có điềm báo buồn ngủ, vậy mà vừa mới thất thần, “Bốp” một tiếng thanh thúy vang lên, một cành liễu dài nhỏ không nặng không nhẹ rơi vào mu bàn tay của nàng, trên da thịt trắng nõn lập tức bị vẽ ra một đường phấn hồng nhạt.
56 “Két ——” một tiếng chim kêu thê lương vang dội cả núi rừng. Ly Ương cả kinh, bỗng dưng mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại bầu trời phía tây. Trong nháy mắt nàng ngẩng đầu, từng tiếng chim kêu thê thảm liên tiếp không ngừng xuất hiện ở chung quanh bọn họ, chừng mười mấy tiếng.
57 “Chiếp, chiêm chiếp ——” một con chim yến màu trắng nhỏ chừng hai tấc vui sướng kêu, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Phượng Hề. “Cực khổ, ngươi làm rất khá.
58 Ngươi có thử cảm giác, từ trời cao nháy mắt rơi vào hồ băng chưa? Cảm giác giống như ngươi đi trong vùng hoang vắng, thật vất vả gặp luồng ánh mặt trời đầu tiên vào buổi sáng, đảo mắt liền lại lâm vào ban đêm vô tận.
59 Đầu ngón tay Trọng Túc lộ ra băng hàn đặc biệt, lúc mơn trớn mi tâm nhíu chặt của Ly Ương thì lộ ra một tia dịu dàng và đau lòng khó được. Hắn quay đầu, nhàn nhạt nhìn qua, nói: “Nhân nhi sợ là muốn khôi phục trí nhớ.
60 “Tuyết Liên mùa này đặc biệt nở đẹp. ” Ngửi hương thơm đặc biệt của Tuyết Liên, Ly Ương nở nụ cười đầy mặt. Trọng Túc chắp tay đứng ở cách đó không xa sau lưng Ly Ương, ánh mắt hơi cưng chiều lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng và Tuyết Liên trải rộng cả đồi.