41
Một ngày trước khi A Tịch đến đô thành Tô quốc thì ta mù hoàn toàn.
Đây dường như là quá trình giấy dầu chìm vào trong nước, chìm chìm nổi nổi cả buổi trời, cuối cùng vẫn phải chìm xuống.
42 Dường như lời nói của thái y sắp linh nghiệm, từ khó có thể đi vào giấc ngủ, nay ta trở nên dần dần ham ngủ. Ban đầu chưa ý thức được điều này, mãi cho đến khi có lần mơ mơ màng màng bị Tần Liễm vỗ một cái tỉnh dậy, mở mắt ra vẫn tối đen một mảnh, lại có thể nghe thấy ẩn giấu trong giọng hắn rõ ràng có sự hoảng hốt khó phân rõ, lập tức ta bị hắn ôm chặt, nghe thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại, vỗ nhẹ lên lưng ta, lại nói một lần nữa: “Không sao.
43 Chúng ta dần dần đi vào vùng núi, dân cư ít dần, nhà trọ cũng ít dần theo, ban đêm lúc nghỉ ngơi thường xuyên cần phải dựng rèm trướng. Mà bất kể ta ngủ hay không thì cũng có thể cảm giác được Tần Liễm không rời khỏi ta dù chỉ một khắc.
44
Ta cầm miếng ngọc đeo trên cổ, hi vọng Tần Liễm có thể xuất hiện ở trước mặt ta vào lúc này, nhưng cũng đồng thời biết rõ, điều đó là không thể.
Mà bên tay ta không có bất cứ vũ khí nào có thể phòng ngự, thậm chí mắt không thể thấy thân không thể động, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đường chờ chết.
45 Đêm hôm đó ta và Tần Liễm không có thảo luận hiệp nghị cuối cùng mà hắn đã đạt được với chúng thần Nam triều. Ta chỉ biết là ngày kế những đại thần này liền rời khỏi chân núi tuyết, trở về Nam triều.
46 Ta quyết định chủ ý, trước tiên phải trao đổi với Tần Liễm. Lúc này đây thái độ của ta rất kiên quyết, đầu óc lại tương đối minh mẫn, lúc Tần Liễm nói sang chuyện khác thì ta kịp thời cản hắn lại, ôm lấy hông của hắn, chôn trong ống tay áo rộng thùng thình của hắn, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của ta suốt cả buổi chiều, tự nhận là đã nói một câu triết lý rất là huyền diệu: “Nếu chàng quả thật thích ta thì cứ tiếp tục sống trên đời này.
47 Lúc ta tỉnh lại lần nữa, phản ứng đầu tiên là ta đã đến âm phủ. Bởi vì sau khi mở mắt, ta phát hiện ngay chỗ mình nằm có thể mơ hồ nhìn thấy rường cột chạm trổ kỳ dị mà dữ tợn ở trên nóc giường.
48
Chuyện như vậy, ta không thể lập tức lựa chọn. Ta vô thức nhìn Tần Liễm, hắn nhăn mày lại, hiển nhiên cũng có chút do dự.
Xem ra định luật thoại bản ta nghĩ đến trước đây vẫn rất có giá trị tham khảo.
49 Hôm đó hắn đợi từ bình minh cho đến khi trời tối, ước chừng bốn canh, lại dài như bốn năm. Mãi cho đến khi Đan Ô mở cửa, lòng bàn tay của hắn vẫn còn rất lạnh.
50
Vào một ngày xuân, Tần Liễm ngồi trước bàn phê tấu chương, đối diện với Tô Hi đang ôm đàn ngồi cách đó không xa.
Tô Hi cho rằng cái bộ dạng này thật không ổn, bởi vì chỉ cần nàng thoáng chạm vào dây đàn thì sẽ ầm ĩ đến người thoạt nhìn hết sức chuyên chú ở đối diện; hơn nữa cây đàn này là cổ cầm chỉ có ở Nam triều, nàng cũng chẳng đàn, hôm nay chẳng qua trong lúc rảnh rỗi lấy ra gảy thử xem.