41 Không nghĩ đến giờ này còn có người muốn tới đây, Lý Tử Quyền tất nhiên nghi vấn chút.
Đợi tiếng bước chân người nọ tiến dần, mới phát hiện người nọ một thân hoàng bào.
42 "Đều là ngươi! Đều là sai của ngươi!" Thanh âm Lý Tử Quyền phẫn nộ tựa hồ còn đang quanh quẩn bên tai, Triệu Lẫm Hoán không giải thích, là lỗi của hắn, là hắn tự làm tự chịu!Cất bước đẩy cửa tiến vào trong phòng ngủ, bài biện trong phòng vẫn như trong trí nhớ vậy.
43 Khách sạn Lâu Vị Cư bình dân này thường nghênh tiếp đón đưa hôm nay lại nghênh đón một nhóm khác từ phương xa.
"Lôi Địch, ta nói ngươi tìm khách sạn này thật không tệ a, ngay cả ăn gì cũng đáng khen ngợi!" Thiệu Ngạn Mục một bên vơ vét thức ăn trước mặt, một bên hàm hàm hồ hồ mà nói.
44 Cổ tay bị người gắt gao mà giữ lại, nhưng Thiệu Ngạn Mục vẫn không muốn mở bàn tay ra, hắn không muốn để cho bọn họ lo lắng!
"Ngạn Mục!" Khác biệt với dĩ vãng ôn nhu, truyền vào vành tai chính là nghiêm khắc la hét.
45 Hồn thích, do năm đó đệ tử có thiên phú nhất từ trước tới nay hào xưng độc môn, cũng tức là Độc Thiên Tử tổ sư gia Lôi Địch sở chế. Dược ấy trong kì hạn ba tháng, sẽ làm người trúng độc tinh tường cảm giác sinh mệnh bản thân trôi qua, linh hồn từ từ tiêu tán, cho đến cuối cùng không thừa lại một hồn một phách, trọn đời không được luân hồi!
Mà bệnh trạng trúng độc lại do lúc ban đầu ăn ngon ham ngủ, đến giai đoạn hai từ từ suy yếu, lại đến giai đoạn thứ ba duy trì liên tục hôn mê, cũng chính là thời khắc linh hồn bị hút ra, cuối cùng ── thân thể tiêu tan, linh hồn tiêu tan!
Hồn người tiêu tan tồn tại dù sao có thiên lý, vì vậy sử dụng thì cần lấy máu tươi bản thân người phóng độc làm dẫn, dương thọ làm đại giới mới có thể làm được "Hồn thích" thật sự, bằng không người trúng độc sẽ chỉ cứ duy trì liên tục suy yếu, cũng không chết.
46 Mơ hồ cảm giác rung rung khiến Thiệu Ngạn Mục cho dù không mở mắt ra, cũng tự biết đang ở trên xe ngựa, bên người không có những người khác, dưới thân cũng như trước lót tấm đệm dày.
47 Cửa sổ trên mã xa hiển nhiên quá nhỏ, Thiệu Ngạn Mục không do dự, đứng dậy thân thể, rất nhanh lao ra khỏi mã xa.
Người bên cạnh Sở Thất cũng chú ý tới nguy hiểm của Tần Linh, muốn đi hỗ trợ, lại bị mấy đối thủ của bản thân cuốn lấy càng chặt.
48 Dư quang còn thấy thêm một người đã chạy tới, là Lôi Địch. Giãy dụa rút ra khỏi bàn tay phải của Triệu Lẫm Hoán ôm vào lồng ngực mà đi kéo y bào của Lôi Địch.
49 "Dung Bích Lan. . . " Lôi Địch rất nhanh hiện lên hồi ức, "Nàng là người của gia tộc Vương phi Nhị hoàng huynh ta, vốn chính là một con riêng, lại một người con gái, họ hàng gia tộc bọn họ bên kia tựa hồ một điểm cũng không muốn thừa nhận thân phận của nàng.
50 "Nhưng như vậy thực sự sẽ tốt chứ?. . . Bọn họ hiện tại suốt ngày tiều tụy. . . " Hoa Ưng cũng không có cách nào. Mắt thấy hơn ba tháng qua, nhưng thuốc dẫn máu sống lại vẫn không có tăm hơi, hai tiểu tử kia là càng ngày càng ngồi đứng bất an, những cái đó hắn đều nhìn trong mắt, dù cho không tính Triệu Lẫm Hoán, hắn cũng phải vì đồ nhi ngoan của hắn tranh thủ tiếp.
51 Vào đêm, Độc Hương cốc ban ngày còn ấp áp nhiệt độ lại đột nhiên rớt xuống, khiến mấy thủ vệ oán hận liên tục. "Ngươi nói người đàn bà bị giam giữ ở đây rốt cuộc là dùng vào mục đích gì?" Bên trái hỏi.
52 Năm ngày sau, Độc Hương cốc cử hành lễ tang.
Giữa phòng hai phần quan tài treo đầy giấy trắng.
"Được rồi! Tiểu Mục cũng đã ra đi, các ngươi cũng nên đến từ nơi đâu thì trở về nơi đó đi, đừng ở lại trong Độc Hương cốc của ta nữa!!" Hoa Ưng hết sức bất đắc dĩ, một trong hai quan tài hiển nhiên là thi thể Dung Bích Lan, trong cái kia cũng rỗng tuếch, cũng được coi là kiệt tác của Thiệu Ngạn Mục kia.
53 Nắm tay nâng đầu nằm trên giường, một bàn tay to khác khẽ khoác lên trên người tiểu bảo bảo, Thiệu Ngạn Mục càng nhìn càng vui, người con trai này chính là con của bản thân, sinh mệnh bé nhỏ trong bụng bản thân thai nghén chín tháng mà thành!
Chín tháng.
54 Sắc trời từ sớm đã sáng choang, ánh nắng ngày xuân chiếu vào gian nhà làm thêm chút ấm áp, nhưng Thiệu Ngạn Mục lại cảm thấy như là cả người rơi vào trong kẽ nứt của hầm than!
Trong một đêm này, Ngạn Mục và A Linh gần như khiến các đại phu lân cận chạy đi vài lần, nhưng nhận được đều là "Mạch tượng không đáng ngại, xem không ra vấn đề".
55 Cũng không đợi mọi người phản ứng lại, vệ binh bên ngoài liền vọt đến, bao vây mấy người.
"Cứu ta! Những tên đạo tặc lớn mật này dám cưỡng ép thái y đương thời, mau bắt bọn họ lại!!" Hồ thái y khẽ động cũng không dám động, chỉ sợ vũ khí sắc bén cạnh cổ khiến bản thân đánh mất cái mạng nhỏ này.
56 Trong phòng Hồ thái y đã bị áp đi, Lý Tử Quyền đang xem mạch cho Tiểu Mẫn. Không sai, hiện tại Tử Quyền đã chính thức trở thành một thái y. Nguyên nhân biết đến chuyện tương đối nhiều, bị hoàng thượng coi như đối tượng càu nhàu.
57 "Hoàng huynh, khuôn mặt sao đau khổ vậy? Đệ lại nghe nói ngày hôm nay các huynh gặp mặt hoàng tẩu rồi, còn không vui hả?!" Mở rộng cửa là Tuyên Vương gia --- Triệu Lẫm Tuyên, một bộ bạch sắc trường y, đeo tua chiết phiến,tiêu sái không nên lời!
Đối với Lẫm Tuyên mà nói, Triệu Lẫm Hoán từ chối cho ý kiến, vẫn nâng chén trà đờ người ra.
58 "Em!" Triệu Lẫm Hoán giận dữ không ngớt. Từ khi gặp lại Ngạn Nhi, em vẫn cái kiểu không quan tâm đến bản thân, bình thường thì bỏ ngoài miệng luôn luôn là Tiểu Mẫn và Hộ Linh.
59 Bóng đêm đã nặng, Thiệu Ngạn Mục một mình nằm trên giường trở mình đi trở lại làm sao vẫn không ngủ được. Tiểu tử thối Tiểu Mẫn, từ ngày biến hình được, cũng không biết uống nhầm phải thuốc gì, sao cứ phải ở bên A Linh, một tấc cũng không rời, ngược lại bỏ bản thân cô đơn lẻ bóng.
60 "Người đó có ái nhân, cho nên anh tới tìm tôi, anh đem tôi làm cái gì?!" Tiếng gầm giận dữ khiến cả hai người đều kinh sợ.
Thiệu Ngạn Mục chỉ cảm thấy khó xử, ngữ điệu như vậy rõ ràng khiến người ta cảm thấy bản thân đang giành giật cái gì, không tự nhiên mà cúi đầu, hai tay lại nắm chặt chiếu giường.